Ninh Tu Viễn như là đùa nghịch một món đồ vật, nhìn trong chốc lát lại thật sự không vừa lòng.
Hắn nhíu mày nói, "Về sau nhớ rõ ăn nhiều một chút, tôi cũng sẽ không cắt xén của cậu cái gì."
"..."
Sầm Lễ mắt hơi hơi chuyển động, nhín qua Ninh Tu Viễn.
Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, cậu gian nan khởi động cánh tay, muốn từ trên giường đi xuống.
"Muốn làm gì?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"Rửa sạch." Sầm Lễ bình tĩnh đáp này hai chữ.
Những lời này không biết đã tác động tới đối phương, Ninh Tu Viễn một cánh tay ôm eo cậu, ở mặt cậu thấp giọng nói, "Nếu là còn sức lực, không bằng làm thêm một hiệp nữa, dù sao tôi có chưa thỏa mãn muốn chạm vào cậu, dù sao cũng phải chăm lại từ đầu." Sầm Lễ thân thể chợt sượng cứng.
Ninh Tu Viễn hôn hôn gương mặt cậu, bị cậu có chút né tránh.
Giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra, Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng," tôi càng muốn lưu lại trên người cậu dấu vệt của tôi, như thế nào, có thể cho nhào vào trong lòng người khác, ở chỗ tôi lại muốn giữ khoảng cách?
Nghĩ đến lúc hắn tới khách sạn, thấy Sầm Lễ say ngã vào trong lòng ngực Hàn Kham, cánh tay còn thân cận đặt trên vai anh, sắc mặt liền càng thêm âm trầm.
Ninh Tu Viễn tùy tính, không để ý tới phản ứng của người dưới thân.
Sầm Lễ tránh một chút, lại bị hắn thuận thế cầm mắt cá chân, mạnh mẽ tách sang hai bên, Sầm Lễ trên người như là rất dễ dàng lưu lại dấu vết, mắt cá chân xinh đẹp hiện lên một dấu vết bị nắm đỏ, cực kỳ giống lạnh băng kính bàng*.
"Ninh Tu Viễn!" Sầm Lễ tiếng nói đều bắt đầu phát run," tôi từ bỏ...!
"Còn không phải do cậu."
Trong nhà người hầu nghe thấy được động tĩnh, cũng không dám qua đi quấy rầy, nhà có việc, ai lại dám nhiều lời.
Sáng sớm hôm sau, chỉ thấy Ninh Tu Viễn từ trong phòng đi ra, người hầu đã sớm chuẩn bị bữa sáng.
Giang Ngôn đã ngồi ở bàn ăn, giống như là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, mí mắt lộ rõ một tia màu xanh tái nhợt.
Đồ ăn trướ mặt chưa động qua chút nào, Ninh Tu Viễn thấy vậy, hỏi," không hợp khẩu vị sao?"
Giang Ngôn ậm ừ một tiếng, sau đó nói," Lý thẩm khi nào có thể quay trở lại đây a? Em ở nước ngoài vẫn luôn nhớ tới đồ ăn dì ấy làm."
Lý thẩm ở Ninh gia đã hơn hai mươi năm, đem Ninh Tu Viễn coi là như con mình, có chút việc người khác không dám nói, Lý thẩm cũng sẽ nhắc nhở Ninh Tu Viễn, hơn nữa cậu ta cùng Ninh Tu Viễn quen biết mười mấy năm, Lý thẩm có ấn tượng với cậu ta vẫn luôn không tồi.
Động tĩnh tối hôm qua, cậu ta tất nhiên là nghe thấy được, nếu là trước kia, Ninh Tu Viễn bên người có người khác tới gần, Ninh Tu Viễn rất nhanh sẽ đổi người, rốt cuộc đều là chơi đến chán, lại không thiếu ít lần như vậy.
Cậu ta còn nhớ rõ hồi cao trung có nữ sinh là khoa khôi lớp bên cạnh thường xuyên lại đây tìm Ninh Tu Viễn, sau lại có một đoạn thời gian nữ sinh cùng một nam sinh khác dắt tay nhau, bị chủ nhiệm phát hiện thông báo phê bình, Ninh Tu Viễn trên mặt vẫn là vân đạm phong khinh, thậm chí còn mang theo chút trào phúng.
Đợi qua mấy ngày nữa." Ninh Tu Viễn nói.
" A Viễn tốt nhất." Giang Ngôn trên mặt hiện lên ý cười, lại nói, "Đúng rồi, Sầm Lễ đâu? Như thế nào không thấy cậu xuống dưới a."
"Dù sao cũng không đói chết." Ninh Tu Viễn thanh âm trầm xuống dưới.
"Nhưng Sầm Lễ không ăn bữa sáng, có thể hay không đối với thân thể không tốt?"
Ninh Tu Viễn cười cười, "Loại người này, còn không đáng được em quan tâm.
Giang Ngôn nhìn như rối rắm vài giây, nhẹ giọng nói, "A Viễn, không bao lâu liền phải đi học, nếu như Sầm Lễ còn không đi xuống chúng ta sẽ đến muộn.
"Không cần quan tâm cậu ấy."
"Vâng......"
Giang Ngôn sắc mặt lúc này mới tốt hơn một ít.
Ăn xong bữa sáng, Ninh Tu Viễn trực tiếp lái xe cùng Giang Ngôn đi tới trường học.
Trong phòng một mảnh hỗn loạn, tanh nồng tràn ngập ở trong không khí, bởi vì tối hôm qua xối quá nước lạnh, còn bị Ninh Tu Viễn không biết mỏi mệt đòi lấy, Sầm Lễ đầu óc hôn mê đến lợi hại, như là rót chì.
Cậu nện bước đi tới phòng tắm rửa sạch sẽ, rồi sau đó lại gian nan cầm quần áo bị vứt bỏ ở một bên ăn mặc chỉnh tề, bộ quần áo tối hôm qua đã nhăn không ra dạng gì, Ninh Tu Viễn ngược lại còn biết cậu vốn yêu thích sạch sẽ.
Đẩy cửa phòng ra, liền thấy bên ngoài chỉ còn một cô hầu gái.
"Cậu chủ phân phó qua sau khi cậu rời đi liền đến dọn phòng sạch sẽ."
Sầm Lễ giật mình, mới gian nan từ trong cổ họng nói "Ừ".
Bày ra bộ dạng bị làm nhục trước mặt người ngoài, cũng chỉ có thể xấu hổ và giận dữ, lại vô lực thay đổi hết thảy......!
Rõ ràng mỗi bước đi đều trở nên cố sức, nhưng Sầm Lễ vẫn là thẳng sống lưng, đi ra khỏi chiếc l*иg giam này.
**********************************.