Chương 19: 19: Đừng Nghĩ Muốn Rời Đi

Nghe thấy Sầm Lễ nói, thái độ Ninh Tu Viễn lập tức liền thay đổi.

Thật giống như vẫn luôn cho rằng thứ thuộc về chính mình, đột nhiên muốn từ trong tay hắn mà tan biến mất.

Hắn nhéo cằm Sầm Lễ, lực đạo lớn làm Sầm Lễ thống khổ nhăn lại mi, “Cậu con mẹ nó lặp lại lần nữa thử xem!”

"Có nói lại nghìn lần nữa, đáp án đều là như thế.” Sầm Lễ ánh mắt lạnh lẽo, bất quá là thân thể bị xâm chiếm, nhưng tại rất nhiều thời điểm Ninh Tu Viễn lại làm cho bọn họ giống như có cảm tình với nhau, không khỏi quá buồn cười.

Giây tiếp theo, đôi môi đã bị người chặt chẽ chặn lại, mang theo trừng phạt ý vị trừng phạt mà cắn lấy, Ninh Tu Viễn cưỡng bách cậu hé ra môi, hương vị tràn ngập của máu tanh ngọt trên môi răng, đối phương cắn lấy gáy cổ, làm cậu nửa tấc đều hoạt động không được.

Đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước,sắc môi bị đối phương mυ"ŧ hôn đến càng thêm diễm lệ, dường như muốn hít thở không thông, ngực không ngừng phập phồng thở dốc.

Mơ mơ hồ hồ, Sầm Lễ nghe thấy Ninh Tu Viễn ở bên tai cậu nói, “Ý nghĩ muốn từ bên người tôi rời đi đi thông đồng cùng người khác, cậu nằm mơ.”

Ngón tay vô lực lại nắm chặt, rồi lại lần nữa buông ra, khóe miệng bị Ninh Tu Viễn cắn đến rách da, đến bây giờ còn một trận sinh đau, một bộ dáng bị chà đạp thê thảm, khó có khi gợi được lòng trắc ẩn từ Ninh Tu Viễn.

Ninh Tu Viễn đem mặt trên tờ giầy nhìn qua, sau đó ném ở trên bàn sách cậu.

Bên ngoài vang lên một tiếng báo, giờ nghỉ trưa đã kết thúc.

Sầm Lễ tay chống ở trên bàn sách, thân thể giống như có chút không xong.

“Về sau ít ở trước mặt tôi bày ra vẻ mê sảng này, buổi chiều tan học tôi lại tới đây với cậu.” Ninh Tu Viễn ở một bên, sắc mặt phát trầm nói.

Đãi ở bên nhau lâu như vậy, liền chỉ tính là một con chó là một con mèo, đều phải dưỡng ra cảm tình, huống chi đều là con người sống sờ sờ, bất quá Ninh Tu Viễn là dùng đến thuận tay, luyến tiếc ném đi, chỉ có bị hắn chơi chán, còn không có ai dám ở trước mặt hắn nói tới.

“...”

Cửa ký túc xá bị người mở ra, “Phanh” một tiếng, lại lại lần nữa bị người đóng lại.

Sầm Lễ ngớ người một lúc lâu, mới đi đến phòng tắm rửa mặt, loại hành vi hôn môi này, cũng có thể nghĩ cậu có người yêu, mà cậu cùng Ninh Tu Viễn không có nửa phần cảm tình.

Súc miệng nhiều lần, trong miệng phát đau, cậu ngẩng đầu nhìn trong gương bản thân mang vẻ mặt bệnh trạng tái nhợt, Ninh Tu Viễn ngược lại thật đúng là không chọn.

Cậu tự giễu cười cười.

Lúc này bạn cùng phòng cũng đã trở lại, thấy hắn từ trong phòng rửa mặt ra tới, trong đó một người hỏi, “Ninh Tu Viễn lại tới đây tìm cậu.”

“Ừ.”

“Sầm Lễ, tôi nhớ rõ mẹ cậu hình như ở nằm viện, vẫn luôn đều rất thiếu tiền, chiếc đồng hồ Patek Philippe, không phải là hắn tặng cho cậu đi?” Đinh Hạo lại hỏi, hắn đối Sầm Lễ vẻ mặt lãnh đạm lại bộ dáng cao ngạo không quen nhìn thật lâu, khoảng thời gian trước hệ có danh sách giải nhất đạt học bổng, nếu không có Sầm Lễ, thì chính là hắn.

Sầm Lễ ở trong mắt giáo sư đều biểu hiện không tồi, vừa lúc lần này hệ có hai xuất trao đổi sinh, Sầm Lễ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.

Sầm Lễ thân thể dừng một chút.

Đinh Hạo cười khẽ một tiếng, “Nhất đại hẳn là không có ai không biết Ninh Tu Viễn là người như thế nào, nam nữ đều ăn, bất quá đối với tình nhân thật ra ra tay rất hào phóng, cũng khó trách có chút người sẽ trơ mặt dán tới.”

Trong ký túc xá những người khác cũng đều ở đây, nghe thấy Đinh Hạo nói, mắt đều không hẹn mà cùng đặt ở trên người Sầm Lễ.

Rốt cuộc Sầm Lễ ở trong trường học có tiếng tính tình lạnh nhạt, ngay cả ở trong ký túc xá, số lần giao lưu đều rất ít ỏi, hơn nữa Sầm Lễ rất ít khi buổi tối ngủ ở trong ký túc xá, mỗi lần trở về cũng luôn là một dạng không có tinh thần.

Sầm Lễ mày nhíu chặt, “Tôi cùng hắn không thân quen.”

Trong quá khứ Ninh Tu Viễn sẽ không tới ký túc xá tìm cậu, đều là đối phương nói địa chỉ, muốn cậu đi qua.

Đều đại học năm ba, lại quá một năm, đại học năm bốn học kỳ sau liền sẽ đi thực tập, đều cắn răng kiên trì lâu như vậy, cậu không nghĩ sẽ thất bại trong gang tấc, càng không nghĩ bị hắn ảnh hưởng đến việc học.

“Hiện tại xã hội này, tri nhân tri diện bất tri tâm*, ai biết có người nào đó ngày thường nhìn rất đứng đắn, sau lưng lại thuộc cái đức hạnh gì.” ( biết người biết mặt không biết lòng)

Sầm Lễ nhân duyên còn có thể tính là tốt, mặt khác hai người bạn cùng phòng cũng không nghĩ xảy ra xung đột, khuyên giải, “Đều phải đi học, đừng nói lung tung.”

“Chỉ là không quen nhìn người nào đó giả thanh cao.” ( đúng là lòng đố kị gϊếŧ chết con người ta mà ????)

Đinh Hạo ý chỉ những lời này rất rõ ràng, Sầm Lễ coi như không nghe thấy, trở lại bàn học của mình, tìm tư liệu cần cho tiết học buổi chiều nay.

Cố tình nhẫn nại cảm xúc, lực chú ý lại trước sau không thể tập trung, ngón tay run nhè nhẹ, trên bàn sách đột nhiên đổ rạp xuống đống tài liệu.

Cảm xúc sợ hãi mãnh liệt đem cậu vây quanh lên, sống nhiều năm như vậy, cậu chưa bao giờ làm gì chuyện khác người, mỗi ngày cẩn thận, thậm chí thời gian giải trí hoạt động đều không có, nhưng hiện giờ ở trong miệng người khác, cậu biến thành luôn đi câu dẫn người khác để đạt được mọi thứ.

Giấy không gói được lửa, bị xé rách lộ chỗ hổng, liền sẽ giống như lửa cháy lan tràn.

Cậu ngồi xổm xuống nhặt đống sách rơi trên mặt đất, dường như chuyện vừa rồi chỉ là một màn nhạc đệm, các bạn cùng phòng cầm sách liền đi ra ngoài đi học, không ai gọi cậu cùng đi, cũng không ai hỏi nhiều một câu.

Nguyên lai tính tình của cậu, liền rất khó kết giao bạn bè, sau cậu lại đem chính mình phong bế, mỗi ngày đều là độc lai độc vãng*, rất ít khi cùng người khác có nhiều tiếp xúc.

(Một thân một mình, để nguyên tác cho tăng lên cảm giác cô đơn của Tiểu Lễ nhé)

Sầm Lễ đem trên sách trên bàn sắp xếp lại, nhìn cổ tay trái đeo chiếc đồng hồ đã được bốn năm.

Đây là trước kia ăn sinh nhật cậu, mẹ đưa cho cậu quà tặng, tuy rằng giá rẻ, lại làm cậu quý trọng.

Ninh Tu Viễn đưa cho cậu chiếc đồng hồ kia, bị cậu cất ở trong ngăn kéo, nếu có thể, cậu càng muốn đem nó ném vào thùng rác.

Cậu bưng lên cốc thủy tinh đổ vào chút nước, đem viên thuốc trong tay đều bỏ hết vào trong miệng, không kìm được cảm giác thống khổ, một cỗ ghê tởm nảy lên yết hầu, Sầm Lễ đem cốc nước kia uống hết.

Trước kia cậu không thích nhất là uống thuốc, nhưng hiện giờ cậu cả ngày cùng loại thuốc đắng chát này tiếp xúc nhiều.

Buổi chiều có hai tiết, Sầm Lễ nghiêm túc nghe giảng bài, chỉ có tại thời điểm này, cậu mới có thể quên mất những chuyện dơ bẩn đó.

Tan học, Hạ Lộ cầm một cuốn sách tiến đến trước mặt cậu, “Bài này tôi nghe giảng có chút không hiểu, cậu có thể giúp tôi giảng lại được không?”

Hạ Lộ trang điểm tinh xảo, trên người thoảng hương nước hoa dễ ngửi, có lẽ là dựa đến có chút gần, Sầm Lễ thoáng đem thân thể lui sau một ít, sau đó kiên nhẫn giúp Hạ Lộ giảng giải.

Giảng đến một nửa, Hạ Lộ đột nhiên hỏi cậu, “Sầm Lễ cậu đã có bạn gái chưa?”

“...”Sầm Lễ ngẩng đầu, thấy thiếu nữ trên mặt hiện lên một tầng rặng mây đỏ.

Hạ Lộ tính cách rất tốt, tóc chải xuống đền vai, thoạt nhìn thực đáng yêu, cậu ở trong ký túc xá nam sinh cũng nghe thấy người khác thảo luận đến Hạ Lộ.

Sầm Lễ ngẩn người, không biết nên trả lời như thế nào.

Điện thoại đặt trên bàn học rung lên, cậu mở điện thoại lên, nhìn đến tin nhắn Ninh Tu Viễn gửi tới, đối phương đang thúc giục cậu, hỏi cậu như thế nào còn chưa ra.

Trong lòng phảng phất cảm giác bị áp bách, làm cậu thở không nổi.

***********************

Tên Hạ Lộ ở phần dịch nguyên tác đều không viết hoa làm mình tưởng là " cuối đường ":) sau đọc thấy "nàng" là biết mình bị nhầm tên người ta ???????????? Tội lỗi tội lỗi

Chiếc đồng hồ pạc tỹ Patek Philippe Viễn cẩu tặng Tiểu Lễ đây: hịn hò chin đẹp tuỵt zời ????????.