Phòng trực tiếp lập tức nổ tung trước khi được đóng lại.
【 Thẩm Trạch Lí ở bên trong!! Là Thẩm Trạch Lí, người đã giành được ba huy chương vàng!】
【 Mẹ kiếp! Lão Dương không thể ra ngoài nhìn, ta còn không chưa có gặp qua dáng dấp của chân nhân ra sao a.】
【 Hiện tại cái này cũng không chen đi ra được, xem ra bên ngoài chật kín người, thật kinh khủng, không hổ là sức ảnh hưởng của Thẩm Trạch Lí. 】
【 Làm sao lại có người nam nhân hoàn mỹ như vậy ! Vừa có tiền, gia thế tốt, chính anh ấy cũng ngưu bức, còn đạt được ba huy chương vàng vua màn ảnh!】
【 Lão Dương muốn đi nhìn không? Có vẻ như rất náo nhiệt.】
Hồ Hạ Dương kiễng chân quan sát tình hình bên ngoài một chút: "Rất nhiều người a, bảo an cũng ra, đoán chừng không nhìn thấy bọn họ, hay là chúng ta quên bọn họ đi. Hiện tại chúng ta đoán chừng lối vào của cửa tiệm đều không thấy được."
Fan hâm mộ một trận tiếc hận, sau đó cũng không có đặc biệt bất chấp muốn xem.
Thẩm Trĩ đã ngồi về vị trí của mình, Thẩm Ly Tự còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
"Còn có thể trở về sao? Nếu không ngồi một lát, chờ khi bên ngoài không lộn xộn thì trở về?" Thẩm Ly Tự muốn quay đầu đi xem, lại sợ mặt mình bị ống kính bắt được.
Chủ yếu là sợ Phó...... Hắn sẽ nhìn thấy.
"Hồ Hạ Dương nói bên kia hình như có một lối đi đến hầm để xe, không có người nào, chúng ta đi qua bên đó đi."
Ý của Thẩm Trĩ chính là nói đến một con đường tương đối ít người, so với tám cái thang máy ở cửa chính của đại sảnh cửa hàng, thì cái thang máy này lại lẻ loi trơ trọi tại nơi hẻo lánh, cùng với cửa hàng xa hoa có vẻ hơi không hợp nhau.
Thẩm Ly Tự có chút đau đầu với tình huống bên ngoài, mặc dù anh không biết hắn có còn đang tìm kiếm mình hay không, nhưng Thẩm Ly Tự vẫn là sợ bị cuốn vào phiền phức nếu bị phát hiện ra thân phận.
Thẩm Trĩ đi thanh toán hóa đơn, sau đó cùng Thẩm Ly Tự tìm thang máy lẻ loi ở trong góc, trực tiếp đi ra tầng hầm để xe.
Dưới hầm để xe có hết thảy ba tầng, nơi đậu nhiều loại phi hành khí cùng xe huyền phù.
Ở trong tầng hầm khi nói chuyện có tiếng vang, nên Thẩm Trĩ không muốn mở miệng nói chuyện, cùng Thẩm Ly Tự ăn ý song song đi về phía lối ra.
Khi đi đến một cái chỗ ngoặt, Thẩm Trĩ nghe được có tiếng người nói chuyện.
"Con xem tình hình hiện tại một chút, tại sao lại là minh tinh, đến công ty làm việc không phải tốt hơn sao?"
Thanh âm này có chút táo bạo, khiến Thẩm Trĩ không tự chủ được hướng ra nơi phát ra thanh âm.
Nhưng hai người nói chuyện lại bị một loạt xe huyền phù chặn, chỉ có thể nhìn thấy hai cặp giày da màu đen.
Một đạo thanh khác nghe âm trầm ổn rất nhiều, còn mang theo chút ấm áp.
"Công việc này đã được ông bà con chấp thuận, bố cũng không cách nào thuyết phục được ông bà đâu."
Giọng nói cáu kỉnh càng lúc càng kịch liệt nóng nảy hơn: "Nếu không phải muốn A Tự có thể nhìn rõ tình hình trong nhà, cha mẹ làm sao lại đồng ý cho con cực khổ đi làm minh tinh chứ."
Sau khi âm thanh này kết thúc, Thẩm Trĩ liền nghe được tiếng đóng cửa của phi hành khí, về sau thanh âm liền cắt đứt bởi phi hành khí được cách âm rất tốt.
Không nghĩ tới đi ở ven đường còn có thể nhìn thấy một gia đình mâu thuẫn, càng quan trọng hơn là một trong hai người đó có người là minh tinh.
Thanh âm quen thuộc này và những gì vừa phát sinh trong cửa hàng, danh tính của một trong những nhân vật chính đã lộ ra.
—— Thẩm Trạch Lí.
Thẩm Trĩ không ngờ rằng trung tâm mua sắm lại đông đúc như vậy, mỗi người đều muốn gặp Thẩm Trạch Lí ở bên trong, mà Thẩm Trạch Lí cũng đã sớm đã đi ra ga ra tầng hầm.
Phi hành khí khởi động rời đi, Thẩm Trĩ lúc này mới vẫn chưa thỏa mãn mà thu hồi tầm mắt, phát hiện ba ba cậu từ đầu tới đuôi hình như không có thúc giục mình.
Thẩm Ly Tự sẽ không bao giờ phớt lờ mình, trực tiếp rời đi như vậy!
Thẩm Trĩ vội vàng quay đầu lại xem Thẩm Ly Tự, phát hiện ba ba cậu còn ở bên cạnh mình mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ba ba người làm sao mà không có thúc con, chúng ta trở về đi."
Thẩm Ly Tự vào thời điểm nghe được thanh âm bên cạnh kia liền cứng đờ thân thể, Thẩm Trĩ có nói chuyện anh cũng không nghe thấy, chỉ cứng đờ thân thể, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Không thấy có phản ứng lại, Thẩm Trĩ lại một lần nữa quay đầu, lại kỳ quái hô một tiếng: "Ba ba? Chúng ta trở về a."
Một tiếng kêu khiến Thẩm Ly Tự vô tình run lên, anh sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại.
"A...... Được được, về thôi ."
Thẩm Trĩ nheo mắt, nhạy cảm phát hiện ba ba cậu có chỗ nào đó rất kỳ quá.
Đây không phải cảm giác hưng phấn khi nghe được giọng nói của thần tượng, nếu như cứng rắn hình dung, càng giống như là sợ hãi nhiều một chút.
Ba ba đang sợ? Vì cái gì?
Thẩm Trĩ không hiểu được, chỉ có thể nghi hoặc đi theo Thẩm Ly Tự, cùng nhau bắt xe công cộng trở về nhà.
——
Thẩm Ly Chước ngồi trên phi hành khí, phía trước là nhi tử ông - Thẩm Trạch Lí, người đang điều khiển phi hành khí.
Vừa rồi bị fan của Thẩm Trạch Lí vây quanh, Thẩm Ly Chước vốn tính khí đã nóng nảy lại cùng hắn ầm ĩ một trận, nội dung cuộc tranh cãi chẳng qua là vì việc Thẩm Trạch Lí không chịu nghe lời thuyết phục của ông mà nhất quyết phải trở thành ngôi sao.
Nhưng Thẩm Trach Lí không có kế thừa tính cách cáu kỉnh của Thẩm Ly Chước, đối với sự tức giận của cha mình, Thẩm Trach Lí chỉ bình tĩnh lặp lại những gì ông bà đã đồng ý với anh để gia nhập làng giải trí, rồi lên phi hành khí.
Thẩm Ly Chước không thể cãi nhau với con trai, sau khi lên phi hành khí, liền mở ra cửa sổ muốn hóng gió bình tĩnh một chút vì tính khí nóng nảy hắn.
Vào thời điểm rời khỏi hầm để xe, Thẩm Ly Chước thoáng nhìn qua xung quanh, tình cờ nhìn thấy Thẩm Trĩ cùng Thẩm Ly Tự đi ở ven đường hầm để xe .
Nhìn thấy mái tóc màu vàng nhạt của hai người, Thẩm Ly Chước nhíu mày, muốn quay lại nhìn một chút, nhưng tốc độ của phi hành khí quá nhanh, rất nhanh liền đem hai người bỏ lại đằng sau.
Thẩm Ly Chước vội vàng nói lái chậm chút, nhưng đã quá muộn.
Thẩm Trạch Lí bình tĩnh nói: "Nếu như ba cảm thấy gió quá lớn, có thể đóng cửa sổ lại a. Mở cửa sổ phi hành khí không thích hợp với tốc độ cao."
Không nhìn thấy hai người bên ngoài nữa, tính cách Thẩm Ly Chước vốn đã cáu kỉnh lập tức bộc phát: “Ta bảo ngươi chậm lại một chút, vừa rồi hình như ta nhìn thấy một người rất giống A Tự.”
Nghe được cái tên này, vốn đang tỉnh táo làm trái ý phụ thân, Thẩm Trạch Lí lập tức giẫm lên bộ hạn chế tốc độ.
Hắn quay đầu nhìn lại, lại chỉ thấy con đường vắng vẻ.
Thẩm Ly Chước muốn từ trên phi hành khí nhảy xuống, thuận đường đi trở về luôn, lại bị Thẩm Trạch Lí ngăn lại.
"Bên kia còn có cửa ra vào khác, bọn họ có thể sẽ lối đó đi ra ngoài." So với Thẩm Ly Chước, Thẩm Trạch Lí lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Ba xác nhận vừa rồi không có nhìn lầm đúng không?"
Thẩm Ly Chước cũng không xác định, đặc biệt là khi vẫn còn hai người đàn ông tóc vàng nhạt ở đằng kia.
"Đại khái là nhìn lầm đi, bóng lưng của hai người khi đều rất giống."Thẩm Ly Chước thở dài.
Loại tình huống này ông đã trải qua rất nhiều lần, mỗi lần đều đi theo giám sát, nhưng năm này qua năm khác, Thẩm Ly Chước đều không thể tìm thấy con trai mình.
"Hazz, chúng ta trở về thôi."
Thẩm Trạch Lí lại một lần nữa khởi động phi hành khí, lần này hắn không tiếp tục mở miệng châm chọc Thẩm Ly Chước, mà hạ thấp vách ngăn giữa khu vực lái xe và ghế sau để lại Thẩm Ly Chước đơn độc một mình .
......
Sau khi về đến nhà, Thẩm Ly Tự nói mệt mỏi, về đến phòng khóa cửa lại.
Thẩm Trĩ mặc dù biết baba cậu khẳng định có tâm sự, nhưng ba ba cậu không nói, Thẩm Trĩ cũng không có cách nào giúp được, chỉ có thể trở lại gian phòng của mình.
Các cửa sổ trong căn nhà mới đều được lắp cửa chớp màu trắng giống nhau, Thẩm Trĩ kéo xuống màn cửa, liền nằm ở trên giường.
Vẫn là nên tìm thời gian, đem việc thức tỉnh gen của mình nói cho ba ba.
Trước khi đi ngủ, trong lòng Thẩm Trĩ luôn nghĩ đến vấn đề cái này.
Ngày thứ hai bắt đầu, Thẩm Trĩ liền bắt đầu toàn tâm toàn ý nghiên cứu kịch bản.
Kịch bản mà Kiều Thính Xuân giao cho cậu nói về một đám nhà khoa học cùng quân nhân từ ghét bỏ lẫn nhau biến thành những đồng đội thực sự.
Đó là câu chuyện sáo rỗng, nhưng câu chuyện của một số nhân vật chính cũng không tệ, nhưng họ không phải là nhà khoa học hay binh lính, mà là những sinh vật thông minh bản địa của tinh cầu này.
Kịch bản dính tới rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp, Thẩm Trĩ vừa nhìn vừa tra tư liệu, hao tốn không ít thời gian.
Chờ cậu xem hết toàn bộ kịch bản, thời gian đã qua hai tuần.
Ngày này, Kiều Thính Xuân để cậu ấy đóng vai khách mời tạm thời, không cần nhìn kịch bản, để cậu lộ mặt trước.
Kiều Thính Xuân đến đón Thẩm Trĩ ở dưới lầu.
Thẩm Trĩ thu dọn đồ đạc của mình xong, mang theo bánh quy nhỏ Thẩm Ly Tự vừa mới nướng xong mang lên phi hành khí.
Cậu đưa gói bánh quy nhỏ được đóng gói đến: "Cho Kiều tỷ, đây là bánh quy ba ba em tự mình làm đó, bất quá nó lại có đường a."
Kiều Thính Xuân giật mình, ngược lại cười tiếp nhận bánh bích quy, cô cũng không bỏ đường.
Tuy nhiên, cô vẫn nhắc nhở Thẩm Trĩ: "Về sau em chính là nghệ sĩ, đừng tiêu thụ quá nhiều đường, dáng người những này vẫn phải giữ."
Thẩm Trĩ nặng nề gật đầu: "Em biết, kỳ thật từ nhỏ đến lớn em đều không có béo qua, chính emi cũng đã từng nhìn thấy, thân hình hiện tại của em hẳn là vừa vặn trước ống kính, nếu có nhân vật cần tập thể dục hoặc tăng cân , em sẽ tiến hành điều chỉnh."
Đây đều là những thứ phải học khi diễn xuất, Thẩm Trĩ biết rất rõ.
Kiều Thính Xuân hài lòng, cô nhìn Thẩm Trĩ là biết tại sao mình lại thích em ấy nhiều như vậy.
Một đứa trẻ ngoan như vậy sẽ dễ chăm sóc hơn Thẩm Trạch Lí rất nhiều.
Nghĩ đến đoạn thời gian trước Thẩm Trạch Lí đã gây ra nhiều động tĩnh, trán Kiều Thính Xuân lập tức đen lại.
Lập tức đều muốn lui vòng, người khác đều sẽ yên lặng đã không còn tin tức, kết quả Thẩm Trạch Lí ra ngoài ăn một bữa cơm còn náo ra động tĩnh lớn như vậy.
Kiều Thính Xuân ngày đó giám sát bộ phận quan hệ công chúng để xử lý hot search vào ngày hôm đó, bận đến mức trời vừa rạng sáng mới đi về nghỉ.
Quay đầu nhìn Thẩm Trĩ nhu thuận ngồi ở phía sau, Kiều Thính Xuân thỏa mãn cười cười.
Bất quá lần cô tuyển nghệ sĩ này, tuyệt đối so Thẩm Trạch Lí nhẹ nhõm hơn nhiều.
Kiều Thính Xuân thỏa mãn khởi động phi hành khí, cũng không biết về sau mình sẽ còn lặp lại quy trình sử lý hot search khi ở Thẩm Trạch Lý.
——
Phi hành đoàn của vai khách mời lần này đang ở trên tinh cầu Mansoura, phi hành khí bay ước chừng hai giờ liền đến địa điểm quay chụp.
Bởi vì Kiều Thính Xuân không đưa kịch bản, cũng không nói rõ vai diễn là gì, Thẩm Trĩ vốn cho rằng đây chỉ là một đoàn làm phim phổ thông nhỏ .
Thẳng đến khi cậu đến đoàn làm phim, nhìn thấy ngay cảnh quay chụp của ảnh đế và ảnh hậu cùng đạo diễn vừa đạt giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, mới ý thức được đây là một đoàn làm phim khổng lồ.
Đạo diễn là một người phụ nữ trung niên rất ôn nhu, nhưng nếu như chỉ nhìn vẻ bề ngoài, khẳng định sẽ bị dáng vẻ của cô ấy lừa gạt.
Người phụ nữ này có thể nói là một trong những đạo diễn nghiêm khắc nhất trong ngành giải trí của Đế quốc Noland, cô ấy có thể dịu dàng nhìn bạn, rồi nói những lời thâm độc và tàn nhẫn nhất.
Kiều Thính Xuân sau khi đi vào, đạo diễn Candice, người vẫn đang nói chuyện với các diễn viên, lập tức đặt công việc xuống, đi về hướng Thẩm Trĩ cùng Kiều Thính Xuân.
"Tới rồi sao." Candice bình tĩnh bắt tay với Kiều Thính Xuân, sau đó rất nhanh liền đem ánh mắt rơi vào Thẩm Trĩ.
Thẩm Trĩ cảm giác mình giống như một món hàng, bị Candice cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.
Rốt cục, cậu cũng nhìn thấy Candice gật đầu, biểu cảm trên gương mặt cũng dịu đi rất nhiều.
Rõ ràng biểu cảm trước và sau khi nới lỏng không có nhiều thay đổi, nhưng Thẩm Trĩ lại cảm thấy mình nhìn thấy vẻ hài lòng trên gương mặt Candice.
"Không tệ, chính là cậu ấy." Candice nói xong, hướng sau lưng phất phất tay, "Dẫn cậu ấy đi trang điểm thử, tranh thủ hôm nay liền quay thử."