Đuôi cá đứng thẳng không tốt, Thẩm Trĩ ngã xuống đất, nước trên đỉnh đầu còn đang không ngừng dội xuống.
Hazz, cậu rất muốn ngâm đuôi cá QAQ.
Đáy lòng Thẩm Trĩ lặng lẽ dâng lên ý nghĩ này, nhanh chóng chiếm gọn tất cả du͙© vọиɠ trong lòng Thẩm Trĩ.
Chống cự không nổi du͙© vọиɠ trong lòng, Thẩm Trĩ đành phải lục lọi bò vào trong bồn tắm lớn, đem cái đuôi cẩn thận, nắn nót đặt ở trong bồn tắm, sau đó thả đầy nước vào bồn tắm.
Khoảnh khắc được ngâm đuôi trong nước, Thẩm Trĩ phát ra tiếng than thở dễ chịu, hai tay khoác lên hai bên bồn tắm.
Ngâm ngâm, Thẩm Trĩ bỗng nhiên nghĩ đến biển.
Cái đuôi ở trong nước bong bóng bình thường mặc dù sẽ làm dịu một chút cảm giác khô héo, nhưng cũng không thể khiến Thẩm Trĩ thật sự vui thích.
Rất muốn đi ra biển ngâm.
Ý nghĩ này một khi xuất ra, tựa như dây leo, rất nhanh liền quấn đầy tâm trí Thẩm Trĩ, sau đó vươn ra những nhánh cây nho nhỏ vui sướиɠ, từng chút từng chút đâm đến đáy lòng Thẩm Trĩ.
Mặc dù biển ở tinh cầu Mansoura cũng không phải là nguồn tài nguyên quý hiếm gì, nhưng những ngôi nhà ven biển cũng không hề rẻ.
Thẩm Trĩ đặt tay vào trong nước, nâng lên một chút nước trong tay, lại nhìn bọn chúng từng chút từng chút chảy xuống từ trong tay mình.
Cứ kệ đi, cậu luôn có thể kiếm đến tiền để mua biệt thự trên bờ biển!
——
Tắm rửa xong, Thẩm Trĩ thay một kiện áo sơ mi rộng rãi thoải mái dễ chịu, đồng thời dựa xu hướng gần đây, vén một nửa vạt áo, nửa còn lại để tung bay trong gió.
Thẩm Ly đã đem phòng bếp thu dọn xong, nghe được động tĩnh từ phòng Thẩm Trĩ, liền quay đầu lại: "Hôm nay làm sao mà con tắm lâu như vậy, phòng tắm không có vấn đề gì chứ."
"Không có, con chỉ là tắm có hơi lâu."Thẩm Trĩ chột dạ sờ sờ mũi.
Cậu không biết làm thế nào để nói cho ba về sự thức tỉnh.
Thẩm Trĩ há hốc mồm, lờ sắp đến bên miệng lại đột nhiên chuyển cái ngoặt: "Đi thôi ba, nhà hàng đã đặt xong chưa?"
"Được, tiệm lẩu gần nhà có mùi vị không tệ, chúng ta đến đó ăn đi."
"Vâng."
Đã đến giờ ăn, tiệm lẩu cũng khá nổi tiếng, cho nên có rất nhiều người tới dùng cơm, cũng may Thẩm Ly Tự đã đặt sớm trước một bàn, nên hai người mới không cần xếp hàng ở bên ngoài.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến một chiếc bàn gần cửa sổ, đẩy cửa sổ ra chính là quảng trường thương mại.
Chờ đồ ăn lên đủ, Thẩm Trĩ dẫn đầu nóng hai cuộn thịt bò béo ngậy.
Ăn được một nửa, Thẩm Trĩ nghe được ba hỏi: "Công ty con thế nào? Người đại diện đối con có tốt không."
Thẩm Trĩ vừa ăn dạ dày bò, một bên liên tục không ngừng gật đầu: " Chị Kiều đối với con khá tốt, chị ấy cho con một cái kịch bản bên trong có rất nhiều diễn viên nổi tiếng, mặc dù là cái lưới kịch, nhưng có điểm bán rất tốt."
"Vậy là được."Thẩm Ly Tự nhìn có chút không quan tâm.
Thẩm Trĩ lại nghe được ba hỏi: "Vậy con...... Có nhìn thấy Thẩm Trạch Lí bên trong không?"
"Không có a."Thẩm trẻ con chọc chọc bát nước chấm trước mặt mình, "Anh ấy bận bịu như vậy, con làm gì có tuổi nhìn thấy."
Cậu hình như quên mất, ba cậu rất hâm mộ Thẩm Trạch Lí, bên trong thùng dọn nhà còn có một chồng áp phích của Thẩm Trạch Lí.
Bất quá......
Thẩm Trĩ buông đũa trong tay xuống, nhìn sang ba ba.
Thẩm Ly Tự thất thần nhìn món rau xà lách trong bát của mình, đột nhiên Thẩm Trĩ kinh hô một tiếng.
"Ba ba."
Thẩm Ly Tự ngơ ngác lên tiếng.
Thẩm Trĩ nói: "Gần nhất ba ba có chút lơ đễnh, nhà chúng ta có khó khăn gì sao?"
Thẩm Ly Tự: ?
Thẩm Trĩ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cậu thậm chí còn đoán có phải là mình học đại học nghệ thuật bỏ ra quá nhiều tiền hay không, công việc trước đó của ba cậu hình như là ở thủy cung, nhìn dáng vẻ cũng không kiếm được nhiều tiền lắm.
Thẩm Trĩ lo lắng nói: "Nếu là trong nhà khó khăn, ba ba người nhất định phải nói với con, con hiện tại đã có công việc, con sẽ cố gắng kiếm tiền trả trả tiền nhà."
Bị Thẩm Trĩ lo lắng như vậy, Thẩm Ly Tự cũng có chút dở khóc dở cười.
"Yên tâm, ba lúc còn trẻ cũng kiếm được không ít tiền, tiền tiết kiệm đủ để chúng ta tiêu xài đến già."Thời điểm hắn bỏ nhà đi, cũng không phải một phân tiền đều không mang ra.
Số tiền này đối với cha mẹ hắn mà nói thì không tính là gì, nhưng nếu như hắn cùng Trĩ Trĩ lấy thân phận là người bình thường sống hết đời, vẫn là dư sức có thừa.
Thẩm Ly Tự vỗ vỗ đầu Thẩm Trĩ: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nhanh ăn đi, trong nhà không có khó khăn, ba chính là đang nghĩ đến...... Nên tìm công việc gì, cả ngày ở trong nhà cũng không ổn."
Từ vẻ mặt của Thẩm Ly Tự không có phát hiện ra điều gì khác thường, Thẩm Trĩ lúc này mới đem những tất cả ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu đều ném ra.
Cậu chu đáo đem con tôm mình mới chần vào chén của Thẩm Ly Tự: "Đây, tôm chần mà ba ba thích nhất ."
Thẩm Trĩ không biết là, đối diện với chỗ ngồi của cậu là một blogger ăn uống đang phát sóng trực tiếp.
——
Hồ Hạ Dương là một blogger chuyên về chủ đề ẩm thực, từ dạy nấu ăn đến khám phá các cửa hàng thậm chí là làm các món ăn trong sách cổ, đều là dùng phương pháp sóng trực tiếp.
Nhưng giờ thì không, hôm nay hắn có chút lười tự mình làm cơm, lại nghĩ đến fan hâm mộ gần đây gửi bản thảo muốn hắn khám phá cửa hàng tiệm lẩu này, liền trực tiếp cầm thiết bị tới.
Hồ Hạ Dương có rất nhiều fan hâm mộ, hắn có thể tính là người dẫn chương trình hàng đầu của trang web phát sóng trực tiếp Tấn Giang, hiện tại fan hâm mộ thích nhất là xem các hoạt động khám phá các cửa hàng yêu thích, tỷ lệ người xem online cũng rất cao.
"Đồ ăn của nhà hàng này thật là tươi, về phần đáy nồi, tôi cảm thấy nước dùng đáy nồi không tệ, nồi cay không có ngon bằng lần trước."Hồ Hạ Dương vừa ăn thức ăn, vừa phản hồi cho fan hâm mộ về tình hình đồ ăn.
"Bất quá nhà hàng này giá cả tầm trung, nhà hàng lần trước có hơi đắt, tổng thể tôi nghĩ nhà hàng lần này có chút tốt hơn."
Nói xong những này, Hồ Hạ Dương mới dành thời gian nhìn làn mưa đạn, vốn định trả lời những câu hỏi có vấn đề của làn đạn, lại phát hiện tất cả mưa đạn đều nói tới một chủ đề khác.
【 Lão Dương sau lưng anh hình như là một soái ca a.】
【 Là ai, dáng dấp thật đẹp, đối diện với cậu ấy là ai vậy, cảm giác cũng nhìn rất đẹp 】
【 Hẳn là ba ba của cậu ấy, nhìn khẩu hình miệng của cậu ta, hẳn là hô ba ba 】
【 Ta dựa vào, cái giá trị nhan sắc này có thể đánh bại một đống nam minh tinh ở làng giải trí đó, chẳng lẽ là tiểu idol của nhà nào?】
【 Không biết a, phòng trực tiếp của lão Dương là một chút xíu bộ lọc làm đẹp đều không, tuyệt vời!!】
【 Cái này giống như tiểu ca ca trên tinh võng QAQ, lão Dương có thể giúp đám fan hâm mộ xông lên một lần hay không?】
【 Dựa vào cái gì mà ăn lẩu cũng đẹp mắt như vậy, tôi bao giờ ăn lẩu đều cả người toát đầy mồ hôi 】
【 Vậy ta là cái gì, ta so với ngươi còn thảm hơn, miệng cùng mắt còn sưng đỏ ( Khóc )】
【Khi cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, góc nghiêng cũng thật đẹp a. Tại sao ngũ quan này lớn lên đẹp như vậy, tất cả mọi người đều có hai mũi một đôi mắt, tại sao dáng dấp cậu lại đẹp như thế 】
【...... Ân, khả năng bởi vì ngươi là hai cái mũi, một cái con mắt, mà cậu ấy là hai con mắt, một cái mũi đi 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha 】
Làn mưa đạn tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Hồ Hạ Dương là một tiểu mập mạp, bởi vì rất ít phơi nắng, nên làn da tương đối trắng, miễn cưỡng được gọi là thanh tú sạch sẽ, nhưng gương mặt mũm mĩm kia không quá tương quan đến dáng dấp thanh tú.
Nhưng hắn chưa từng bài xích dáng dấp đẹp mắt của người đi đường, thấy đám fan hâm mộ đang thảo luận về vị khách nhân phía sau , Hồ Hạ Dương một bên nghĩ thầm khả năng nếu đi chụp lén sẽ không hay, một bên lại hiếu kỳ nhìn lén người sau lưng từ phòng phát sóng trực tiếp.
Người bị chụp chính là Thẩm Trĩ, cậu còn không biết mình bị chụp lén, đang ăn lẩu, mái tóc xoăn dài được buộc thành nhúm nhỏ trên đỉnh đầu.
Nhìn thấy sau tướng mạo người sau lưng, Hồ Hạ Dương nhịn không được gật đầu.
Người này là thật đẹp mắt.
Nhưng hắn còn có chút lý trí, ngay lập tức dùng mình thân ảnh ngăn cản ống kính, hạ giọng giải thích: "Thật xin lỗi, người đằng sau là một người qua đường."
Hồ Hạ Dương chặn lại ống kính, người xem phòng phát sóng trực tiếp nhao nhao bắt đầu bỏ phiếu bảo Hồ Hạ Dương tránh ra, nhưng cuối cùng vẫn còn có chút fan hâm mộ còn lý trí .
Thế là phòng trực tiếp liền chia thành hai phái, một phái nói bọn họ không muốn xem mập mạp, chỉ muốn nhìn soái ca, một phái khác liền nói vụиɠ ŧяộʍ quay lén người qua đường khẳng định là phạm pháp, đây lại là phòng trực tiếp của Hồ Hạ Dương, ai không muốn xem có thể rời đi.
Hai bên nhao nhao đánh nhau túi bụi, làm Hồ Hạ Dương nhìn đến đau đầu.
Hôm nay hắn lười biếng, một mình đi ra ngoài, không mang theo trợ lý, lúc này có chút vừa luống cuống tay chân mà vừa bất lực.
Hồ Hạ Dương cắn răng một cái, thấp giọng ôn tồn cùng đám fan hâm mộ thương lượng.
"Như vậy đi, tôi đi hỏi người kia một chút có nguyện ý hay không xuất hiện trong phòng trực tiếp của tôi, nếu cậu ấy đồng ý liền có thể."
Giữa tiếng vỗ tay của đám fan hâm mộ, Hồ Hạ Dương đứng dậy, đi đến bàn đằng sau.
——
Khi Thẩm Trĩ sắp ăn xong, người ở bàn trước đột nhiên đứng lên, hướng phía mình đi tới.
"Xin chào, ta tên là Hồ Hạ Dương, là một blogger chuyên về ẩm thực trên trang wed phát sóng trực tiếp Tấn Giang." Người tới ra hiệu chỉ chỉ vào camera bày ở trước mặt bàn của mình.
Thẩm Trĩ sững sờ, theo bản năng nhìn Thẩm Ly Tự.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cự luống cuống trong mắt của Thẩm Ly Tự, nhưng anh rất nhanh ý thức được mình đang ngồi đưa lưng về phía ống kính.
Hồ Hạ Dương nói tiếp: "Chính là thế này, thời điểm tôi phát sóng trực tiếp ống kính không cẩn thận chiếu đến cậu, sau đó fan hâm mộ đều cảm thấy dung mạo cậu rất đẹp trai."
"A......"Thẩm Trĩ nắm chặt đũa, nghe xong lời Hồ Hạ Dương nói, cậu không biết nên phản ứng gì, đành ngập ngừng nói, "Kia...... Cám ơn fan của cậu đã khích lệ?"
Hồ Hạ Dương: ......
Trái tim hắn tan nát, dứt khoát đem ý đồ của mình nói thẳng ra: "Bởi vì một mực chụp lén cậu không tốt, tôi đã tắt máy quay khi biết mình đã quay phải người qua đường, nhưng fan còn muốn nhìn cậu, cho nên tôi mới hỏi một chút ý kiến của cậu."
Hồ Hạ Dương đã sẵn sàng bị cự tuyệt, hắn cũng thường xuyên chú ý ngành giải trí, Thẩm Trĩ cũng không phải là nghệ sĩ của ngành giải trí, đại khái là một người bình thường đến ăn lẩu.
Những người như vậy cũng không thích xuất hiện trước ống kính, để người khác tùy ý quan sát đánh giá.
Hồ Hạ Dương nhắm mắt lại, chờ Thẩm Trĩ cự tuyệt.
Lại không nghĩ rằng lại chờ đến một câu "Cũng được".
Hồ Hạ Dương không dám tin mở to mắt, nhìn thấy Thẩm Trĩ tươi cười.
"Bất quá ba ba của tôi không quá thích bị quay, tôi có thể ngồi chỗ cậu chứ?"
Hồ Hạ Dương cảm thấy mình như trúng phải cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, mà lại yêu cầu mà Thẩm Trĩ đưa ra cũng không thể tính là một yêu cầu, vội vàng gật đầu, sợ Thẩm Trĩ trở về: "Được, được, được, cậu muốn ăn cái gì? Tôi gọi thêm chút đi đồ ăn."
Thẩm Trĩ lắc đầu: "Không cần, tôi ăn sắp xong rồi, ngồi lại nói chuyện với cậu một chút là được."
Nói xong, Thẩm Trĩ còn hỏi một câu: "Phát sóng trực tiếp là như này sao?"
Hồ Hạ Dương hưng phấn đến nỗi cả gương mặt đều đỏ: "Được, được, chúng ta đi qua đi."
Thẩm Trĩ cùng Thẩm Ly Tự sau khi nói vài câu, liền ngồi vào bàn của Hồ Hạ Dương.
Ống kính ở phòng trực tiếp một lần nữa mở ra, cơ hồ nhìn chằm chằm vào gương mặt Thẩm Trĩ, nhưng ở góc chết như vậy, giá nhan giá trị của Thẩm Trĩ vẫn như cũ có thể đánh bại.
Làn đạn nháy mắt có một khe hở, nhưng rất nhanh liền có càng nhiều làn đạn xuất hiện trước mắt Thẩm Trĩ.
【 Oa! Lão Dương thật đem người mời đi theo! Lão Dương tuyệt vời!】
【 Thật không phải là phối hợp diễn kịch chứ? Trùng hợp như vậy? Cái này nếu là ta chắc chắn sẽ không tiếp nhận việc bị người khác đánh giá trước ống kính.】
【 Cho nên ngươi không phải người ta a? Thật buồn cười, cái gì đều dựa vào bản thân ngươi sao, tính ra, ngươi không phải người khác, trong tinh tế có hàng chục tỷ người, mỗi người đều có ý nghĩ giống ngươi sao?】
【 Chớ ồn ào chớ ồn ào, yên tĩnh nhìn soái ca không được sao?】
【 Tiểu ca ca tên gọi là gì a 】
【 Cảm giác tiểu ca ca có chút thẹn thùng 】
Lần đầu nhìn thấy làn đạn, Thẩm Trĩ có chút luống cuống nhéo nhéo tay, ngượng ngùng cong cong khóe miệng: "Thật có lỗi, tôi cũng là lần đầu tiên đứng trước ống kính, phát sóng trực tiếp cũng không tốt lắm, có chỗ nào làm không tốt có thể nói ra."
【 Không có không tốt! Wow, tiểu ca ca thật là ngây thơ 】
【 Ngô, cái này nhan giá trị thật tốt tuyệt a, lão Dương 120 cân dưới góc độ này có thể béo thành 210 Cân, nhưng tiểu ca ca này nhìn vẫn đẹp như cũ 】
【 Bởi vì nhìn người tốt, dù cho mặt tròn một vòng thì cũng đẹp mắt 】
【 Đau lòng 】
Thẩm Trĩ là muốn tự rèn luyện cho mình cảm giác đứng trước ống kính một chút, cho nên mới đáp ứng trò chuyện với Hồ Hạ Dương ở phòng phát sống.
Nhưng khi ngồi ở trước ống kính, Thẩm Trĩ ngược lại không biết nên nói cái gì.
Cậu liếc mắt nhìn Hồ Hạ Dương ngồi ngay bên cạnh mình, đạt được ánh mắt khích lệ của đối phương.
Thẩm Trĩ hít sâu, tận lực coi nhẹ sự không thoải mái kia: "Tôi tên là Thẩm Trĩ, mọi người có thể gọi tôi là Chi Chi."
"Tôi hôm nay vừa chuyển đến Mansoura, thu dọn nhà xong quá mệt mỏi, liền cùng ba ba đi ra ăn cơm, không nghĩ tới trùng hợp như vậy."
Khi nói chuyện, sự khó chịu của Thẩm Trĩ gần như biến mất.
Cậu mở ra ly nước có ga bên cạnh, uống một ngụm nếm thử.
Sau đó lông mày hung hăng nhíu lại một chỗ.
【 A a a cái kia không thể uống!】
【 Kia là sola mướp đắng!!!】
【 Đắng lắm a a a, không thể uống a a a a!】
【 Tốt, đã uống, ngồi đợi ngũ quan vặn vẹo 】
【 Cách màn hình đều cảm nhận được sự thống khổ của Chi Chi ha ha ha, nhớ ngày đó tôi cũng rút thưởng được loại sola mướp đắng kì lạ này.】
【 Lão Dương sở thích kì quái, thứ này vừa đắng vừa kí©h thí©ɧ, không biết làm sao cậu có thể uống được 】
Hồ Hạ Dương khi nhìn thấy thời điểm Thẩm Trĩ nắm chặt nước ngọt, thanh âm nhắc nhở trực tiếp tuột ra, bởi vì quá gấp còn có chút run rẩy.
Nhưng hắn rất hiển nhiên không thể theo kịp động tác của Thẩm Trĩ .
Nhìn thấy Thẩm Trĩ bị kí©h thí©ɧ đến mặt đều nhíu lại, Hồ Hạ Dương cố gắng nín cười, vội vàng đưa ly nước cho Thẩm Trĩ.
"Thật có lỗi thật có lỗi, ly nước bên cạnh kia mới là tôi gọi cho cậu. Đây là sola mướp đắng, tôi...... Khẩu vị hơi đặc biệt, khụ khụ."
Hồ Hạ Dương rất thích uống sola mướp đắng, mặc dù người bên cạnh hắn cũng không thể lý giải, nhưng hắn chính là thích cái mùi này.
Nhưng người khác đều chịu không được cái mùi này,
thời điểm vào nhìn thấy Thẩm Trĩ cầm lấy ly sola mướp đắng của mình, Hồ Hạ Dương nhịp tim đều dọa đến kém chút đình chỉ.
Thẩm Trĩ ùng ục ùng ục một ngụm cạn ly nước, cuối cùng còn cắn hai cái kẹo bạc hà mới miễn cưỡng đem cỗ hương vị kỳ quái kia ép xuống.
"Sola Mướp đắng?" Thẩm Trĩ không dám tin nghiêng đầu sang chỗ khác, "Còn có vị sola mướp đắng?"
......Hồ hạ dương dừng một chút, "Chính tôi tự làm, trên thị trường rất ít bán."
【 Ha ha ha ha ha ha 】
【 Dựa vào, ta bị kí©h thí©ɧ đến chính là mặt mũi tràn đầy vặn vẹo, người đẹp sau khi bị kí©h thí©ɧ vẫn đẹp 】
【 Khẩu vị lạ lùng của lão Dương thật chết cười a, hắn cũng có ngày bị sở thích làm cho xấu hổ 】
Hồ Hạ Dương ngược lại cũng không bởi vì sở thích của mình mà xấu hổ, mà là cảm thấy bởi vì chính mình không cẩn thận, để Thẩm Trĩ vô tội gặp nạn.
Người ta đã hảo tâm đồng ý vào phòng trực tiếp của mình, mà còn uống đồ uống khó chịu như vậy.
Trái tim cùng lương tâm của Hồ Hạ Dương đều cảm thấy bất an, móc ra màn hình liền muốn kiếm tiền đền bù cho Thẩm Trĩ
Thẩm Trĩ đang nhìn làn đạn bên trên phát biểu, cậu cũng không nghiện internet, dù cho thời điểm ăn dưa cũng rất ít nhìn bình luận.
Đây là một trong số ít lần cậu trò chuyện với nhiều người lạ qua mạng như vậy, cảm giác ngoài ý muốn không tệ.
Hai viên kẹo bạc hà rất nhanh liền bị Thẩm Trĩ cắn nát nuốt xuống, cảm giác được trong miệng đã không còn mùi vị cay đắng quá áp bách kia, Thẩm Trĩ mới mở miệng tiếp tục nói chuyện.
"Hương vị có chút kí©h thí©ɧ, không quá ưa thích, tôi càng thích uống nước trái cây hơn."
Nhìn thấy trong làn đạn có người hỏi mình làm công việc gì.
Thẩm Trĩ nghĩ nghĩ, nghĩ đến sau này bộ phim của mình được quay chụp và phát sóng thành công khẳng định cũng không gạt được, dứt khoát nói thẳng sự thật.
"Công việc của tôi...... Nghệ sĩ thực tập, có được tính không? Trước mấy ngày tôi vừa ký kết hợp đồng với một công ty giải trí."
"Tôi học biểu diễn ở trường đại học, vì cái gì học biểu diễn? Bởi vì thích a, ba ba cũng ủng hộ, lại thêm mặt của tôi không tệ, liền học được."
Thẩm Trĩ nói, bụm mặt nở nụ cười: "Nói như vậy có phải là hơi tự luyến hay không."
【 A...... Lại là nghệ sĩ a 】
【 Đây chẳng phải là về sau còn có thể nhìn thấy Chi Chi trên màn hình hay sao!】
【 Chi Chi có Tinh Bác không, hình như tôi có theo dõi tài khoản Tinh Bác của Chi Chi. 】
【 Không có tự luyến! Cậu chính là dáng dấp đẹp mắt a, đặt ở ngành giải trí cũng là giá trị nhan sắc đứng đầu.】
【 Chi chi ký hợp đồng với công ty gì? Tuyệt đối không nên bị hợp đồng của các công ty nhỏ rác rưởi lừa gạt a!】
Thẩm Trĩ thu thập hết thẩy thiện ý của làn đạn bên trên, từng cái trả lời bọn họ.
"Tôi đã xem hợp đồng rồi, sẽ không bị lừa gạt, công ty tạm thời liền không nói, về sau hữu duyên sẽ thấy."
"Ngô, ta còn không có đăng kí tinh võng, hiện tại lúc trước cũng ăn dưa hào, hẳn là không thể phát hành, nếu không công ty sẽ đánh ta một trận."
"Là nghệ sĩ a." Một câu hỏi cuối cùng, Thẩm Trĩ trả lời mười phần nghiêm túc, "Nghệ sĩ với tôi mà nói chính là công việc, tôi nhìn trúng phần công tác này vì lương cao, tôi sẽ kiếm tiền cho ba ba có cuộc sống tốt hơn, đương nhiên nghệ sĩ không nên phạm pháp luật."
【 Cái này không phạm pháp, nhưng thật hiếm khi gặp được một người thành thật như vậy. 】
【 Chết cười, ta cũng muốn làm nghệ sĩ, kiếm nhiều tiền a, nhưng đáng tiếc ta không có mặt kia 】
【 Ta có giá trị nhan sắc này ta cũng đi ngành giải trí kiếm tiền, ô ô ô ta cũng muốn kiếm nhiều tiền cho ba ba mama cuộc sống tốt hơn. 】
【 Nhớ đến trước cuộc phỏng vấn trước đó của nhiều thần tượng, từng người đều là vì ước mơ, âm nhạc và vũ đạo, làm sao họ không thể thành thật một chút. 】
【 Cũng không nhất thiết phải lật tẩy toàn bộ bọn họ, bất quá đại đa số bọn họ cũng vì tiền của ngành giải trí thôi 】
Thẩm Trĩ sợ nếu tiếp tục trò chuyện sẽ nhắc đến tên của nhiều người nổi tiếng khác, dứt khoát chuyển chủ đề.
Nghĩ đến Hồ Hạ Dương là blogger về mỹ thực, Thẩm Trĩ bắt đầu nói đến món ăn của tối nay.
"Tôm trơn rất ngon, tôi cùng ba ba đều thích tôm trơn ở đây, bất quá tôi chưa ăn qua những nhà hàng khác, tôi cũng là vừa tới, mọi người vẫn là nghe ý kiến của Hạ Dương."Thẩm Trĩ nói.
Trò chuyện như vậy được một hồi, thời gian rất nhanh liền trôi qua, Thẩm Trĩ xem chừng cha cậu đã ăn xong, liền trực tiếp cùng đám fan của kia Hồ Hạ Dương tạm biệt.
"Tạm thời vậy thôii, giờ tôi muốn cùng ba ba trở về."Thẩm Trĩ vẫy tay, "Gặp lại."
【 Gặp lại ~】
【 Hi vọng về sau có thể gặp cậu trên phim truyền hình!】
【 Buồn quá QAQ】
Hồ Hạ Dương thấy Thẩm Trĩ muốn rời khỏi, đứng dậy liền muốn tiễn cậu, còn nhất định phải tính tiền cho Thẩm Trĩ và nói mời cậu ăn cơm.
"Không cần, chúng ta đã trả tiền rồi." Thẩm Trĩ bảo Hồ Hạ Dương quản lí phòng trực tiếp.
"Kia......"Hồ Hạ Dương còn muốn nói điều gì, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh huyên náo.
Hồ Hạ Dương lập tức rời sự chú ý: "Bên ngoài sao vậy?"
Thậm Trĩ cũng nhìn ra bên ngoài nhà hàng, nhưng chỉ nhìn thấy một đám người rộn rộn ràng ràng.
"Có người nào tới sao?"
Có người hỏi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ cũng nhao nhao lắc đầu, thẳng đến khi một cô gái trẻ đột nhiên giơ màn hình hô to: "Mẹ kiếp! Thẩm Trạch Lí đang ở trên lầu ăn cơm!"