Editor: thanhbinhnhacKhi đã kết thúc hoạt động thể dục giữa giờ, trở lại phòng học liền phải lập tức vào tiết.
Cho nên Tô Tiêm Tiêm cũng không kịp cùng Khương Thác nói vài câu, thuận tiện lại nói vài câu lấy lòng.
Tô Tiêm Tiêm cảm thấy Khương Thác không có khả năng làm như vậy, đại vai ác như Khương Thác sao có thể làm hành động ấu trĩ thế này nhất định cô nhìn lầm rồi.
Vì thế đang giờ học, Tô Tiêm Tiêm thừa dịp Khương Thác đang nghiêm túc nghe giảng, lơ đãng, đem khuỷu tay trộm đẩy đẩy sách chính mình, sau đó chậm rãi di chuyển, làm cho một phần sách lấn qua ranh giới giữa bàn Khương Thác.
Tô Tiêm Tiêm tuy rằng mắt nhìn bảng đen, nhưng dư quang vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm động tác Khương Thác, nhìn thấy nàng như cũ nghiêm túc làm bài, tâm rốt cuộc thả lỏng, ít nhất hiện tại biết Khương Thác không phải cố ý nhằm vào cô.
Nhưng không nghĩ tới cô vừa mới thả lỏng, liền nhìn đến, Khương Thác tuy rằng ở nghiêm túc làm bài, nhưng ngón út tay trái duỗi thẳng tắp.
Đang dùng sức, đẩy lại sách giáo khoa cô cố ý đẩy qua ranh giới giữa bàn, kia ngón út dùng sức đều có chút phát run.
Tô Tiêm Tiêm: “??”
Khương Thác nhất cử nhất động, giống như sách cô là thứ dơ bẩn gì đó.
Thế nào? Khi dễ người thành thật đúng không?
Còn đang trong tiết học, Tô Tiêm Tiêm không muốn làm ra hành động quá lớn, vì thế cũng liền tùy ý Khương Thác đem sách giáo khoa cô đẩy trở về.
Quan hệ hai người đã thân thiết đến như vậy, còn định tính toán chi li đến mức này sao? Không hổ là nữ đại vai ác trong tương lai, lòng dạ hẹp hòi từ khi bé luôn á.
Tô Tiêm Tiêm cũng mạc danh từ trong lòng dâng lên ít sinh khí tới, ngồi ở trên ghế, khoanh hai tay lại, vốn dĩ gương mặt hơi hơi có thịt phình phình.
Mà Tô Liên ngồi ở phía sau, cảm nhận được không khí hai người phía trước vi diệu biến hóa, trên mặt giả nhu nhược gợi lên ý cười.
Bởi vì cô ta cũng thấy được khi ở thể dục giữa giờ, có người hướng Tô Tiêm Tiêm thổ lộ.
Mà Khương Thác liền đứng cách đó không xa, dùng cặp mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tiêm Tiêm.
Lúc ấy lực chú ý mọi người đều đặt trên người Tô Tiêm Tiêm người được tỏ tình nhưng chỉ cô ta nhìn chằm chằm biểu cảm Khương Thác. Khương Thác trên mặt có ghen ghét, có không cam lòng, có kinh ngạc, còn có chút hoảng hốt.
Có lẽ cảm xúc này đó của Khương Thác chính bản thân nàng đều không có chú ý tới, bởi vì ngay lúc đó Khương Thác trong đầu cùng trong ánh mắt phỏng chừng chỉ có Tô Tiêm Tiêm a.
Cô ta nhưng thật ra không sợ Tô Tiêm Tiêm được người tỏ tình, bởi vì cô ta biết những người đó Tô Tiêm Tiêm đều chướng mắt, trong lòng cô ta, chỉ có Khương Thác được coi như nguy hiểm lớn.
Mà Tô Liên còn nhớ rất rõ ràng, ở buổi tối mấy ngày trước, cô ta làm trò trước mặt Tô Tiêm Tiêm nói ra, ý kiến viết thư là cô ta đề nghị, lúc ấy trên mặt Khương Thác tràn ngập kinh ngạc, còn mang theo một tia ủy khuất.
Đáng tiếc ngay lúc đó Tô Tiêm Tiêm đang cúi đầu, nhìn Tô Liên nửa ngồi xổm chân bên, hoàn toàn không có chú ý tới Khương Thác.
Đến nỗi cô ta vì sao sẽ biết tin tức này, đương nhiên là người bạn tốt ngồi cùng bàn nói cho cô ta.
Lộc Nhung bạn cùng bàn tra được địa chỉ IP, nói người có acc tên Tô Phái kia, vị trí ngay trong biệt thự của Tô Tiêm Tiêm.
Nhưng tại biệt thự chỉ có ba người, Khương Thác, Tô Tiêm Tiêm cùng cô ta.
Nhưng Khương Thác vì cái gì phải làm như vậy, bản thân Khương Thác có lẽ không biết, nhưng là cô ta biết, bởi vì Khương Thác thích Tô Tiêm Tiêm.
Đây là vì lúc trước cô ta chạy đến phòng y tế đi tìm Tô Tiêm Tiêm, sau khi Khương Thác khom người bị cô ta nhìn đến, vân đạm phong khinh* đứng lên, nói dối chính mình đang cột dây giày.
* (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Mà mấy ngày trước đây Tô Tiêm Tiêm phát sốt ở phòng ngủ say, cô ta trộm sờ sờ đi chiếu cố, chỉ một chút nữa, là thành, Khương Thác tức muốn hộc máu nửa chân đã bước vào cửa chất vấn cô ta.
Còn hỏi cô ta có phải hay không đang cột dây giày?
Bởi vì Khương Thác trong lòng rõ ràng, hai người các nàng giày đều không có dây buộc.
Cô ta thích Tô Tiêm Tiêm, muốn chiếm hữu Tô Tiêm Tiêm, Tô Liên thừa nhận.
Nhưng Khương Thác không thừa nhận.
Bằng không, Khương Thác ngày đó cùng cô ta giằng co lâu như vậy, trong tối ngoài sáng chính là buổi tối muốn lưu lại bồi Tô Tiêm Tiêm, rõ ràng hai người ở trong phòng ngủ một đêm, ngày hôm sau ở chung không khí lại càng xấu hổ, quan hệ đều xa cách ít nhiều, không phải chứng minh, có người tâm mang ý xấu, có người ra vẻ rụt rè.
Mà Khương Thác từ lúc thể dục giữa giờ trở về, một loạt phản ứng, còn không phải là ghen sao?
Còn tên Khương Thác gì chứ, trực tiếp kêu Khương dấm chua là được.
Bất quá, nếu như thế này, ngược lại đối với cô ta càng có lợi, Tô Liên liền có thể nhân cơ hội chen vào.
Vì thế Tô Liên dùng ngón tay chọc chọc bả vai Tô Tiêm Tiêm một cái, nhìn đến Tô Tiêm Tiêm thân mình hơi hơi ngưỡng ra sau, cô ta đem đầu chậm rãi duỗi đến phía trước.
Che miệng sau đó nhỏ giọng nói: “Chị, sách nếu là không chỗ để xuống được, có thể đặt trên bàn em, rốt cuộc tư liệu học tập của Khương Thác đồng học chính là thực trân quý, chị nếu là đυ.ng vào hỏng rồi gánh không dậy nổi đâu.”
Tô Liên vừa nói một bên ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Khương Thác, trong mắt kia như khıêυ khí©h, tuy rằng lời nói đáng thương vô cùng, nhưng cặp mắt kia nửa điểm nhu nhược đều không có.
Chỉ tiếc Tô Tiêm Tiêm chỉ hơi hơi quay đầu cho nên chỉ có thể nghe được Tô Liên giống như thiện giải nhân ý* nói, nhìn không tới ánh mắt Tô Liên.
*Am hiểu lòng người.
Mà dư quang Khương Thác, lại có thể đem biểu tình Tô Liên thu hết đáy mắt.
Tô Tiêm Tiêm theo bản năng nhìn thoáng qua Khương Thác, nhìn đến Khương Thác tập trung tinh thần đang nghe giáo viên giảng bài, nghiêm túc làm bài, tuy rằng cũng không hiểu Khương Thác vì sao khác thường như vậy, nhưng cô biết nên dỗ dành nàng phải dỗ cho tốt, rốt cuộc trong chốc lát còn phải viết thư tình, không thể để nhiệm vụ ngày càng khó lên.
Mà liền ở thời điểm Tô Liên tưởng Tô Tiêm Tiêm cự tuyệt, đột nhiên cảm giác được bên người hiện tại trận khí lạnh, áp suất đều trở nên thấp, không ngọn nguồn làm người cảm thấy áp bách cực kỳ.
Tô Tiêm Tiêm biên độ nhỏ vẫy vẫy tay, cự tuyệt Tô Liên, cả người rùng mình một cái, sau đó xoay người, sờ sờ cánh tay đang nổi da gà.
Tô Tiêm Tiêm đột nhiên cảm thấy, này Tô Liên không phá không nháo, còn biến thành tiểu tri kỷ đáng thương, cô giống như không quá chán ghét.
Quả nhiên, tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền là trăm triệu không thể.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, có tiền cũng có thể làm vai phụ nhỏ ác độc biến thành em gái tri kỷ.
Tô Tiêm Tiêm nghĩ xong lúc sau, cảm thấy chung quanh nhiệt độ giống như càng thấp, khí lạnh càng nhiều, Tô Tiêm Tiêm trộm dùng dư quang nhìn mặt Khương Thác một chút, nhìn đến Khương Thác hiện tại tuy rằng mặt vô biểu tình, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra tựa hồ có chút không vui.
Lạnh đến cô đều muốn đánh một cái hắt xì, không thể a, ý nghĩ trong đầu cô cũng không tiết lộ đi ra ngoài.
Tô Liên đã từng hãm hại qua Khương Thác, Khương Thác đối Tô Liên khẳng định là không có hảo cảm.
Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng*, cô nếu là đối Tô Liên biểu hiện thân thiện, Khương Thác khẳng định sẽ gia tăng giá trị chán ghét, cô không thể vì một tiểu vai phụ mà đánh đổi lớn như vậy.
*Là một câu thành ngữ có nghĩa là: Khi yêu ghét ai thì thường yêu ghét luôn cả những người liên quan thân thiết với họ.
Tô Tiêm Tiêm nhìn lướt qua nội dung trên thư, hiện tại cô không cần vì kết quả thi mà ưu sầu, cho nên hết sức chuyên chú cầm bút gõ đầu chính mình, nghĩ nên viết thư tình như thế nào cho Khương Thác.
【Hệ thống phế vật∶ Ấm áp nhắc nhở ký chủ, ký chủ cũng không thể ghi tùy ý có lệ a, cái gọi thư tình, từ bên ngoài đến nội dung đều phải phù hợp tiêu chuẩn thư tình, nếu hệ thống kiểm tra đo lường ra ký chủ chỉ ghi cho có lệ, ký chủ sẽ "được" bắn ngược khen thưởng. Nói cách khác, ký chủ nghiêm túc hoàn thành sẽ đạt được khen thưởng, ký chủ làm cho có lệ, khen thưởng sẽ biến thành số bất kì trừ vào độ dung hợp nha.】
Tô Tiêm Tiêm: “……”
Tiểu tâm tư của cô lại bị nhìn thấu.
Vì thế, Tô Tiêm Tiêm cũng chỉ có thể nghiêm túc cân nhắc viết thư tình ra.
Ở nguyên thế giới cô là cô nhi, cũng không có quá nhiều bạn bè cho nên cũng không được người nào tỏ tình qua, cũng không có xem người khác náo nhiệt tỏ tình.
Ở trong ấn tượng, thư tình hình như là một lá thư đi, vậy là phải có cái phong thư, từ phong thư lấy ra một tờ giấy, trên giấy viết ra từ ngữ bộc bạch thâm tình, hẳn liền không tính có lệ đi.
Tô Tiêm Tiêm đem bàn tay đút vào hộc bàn, sau đó trực tiếp uy hϊếp hệ thống, tìm cách biến ra cho cô viết máy cùng ít giấy mới.
Hệ thống phế vật cũng chỉ có thể ủy khuất oa oa thực hiện yêu cầu.
Tô Tiêm Tiêm như là có được hộp bách bảo trực tiếp lấy ra rất nhiều đồ vật, sau đó bắt đầu nghiêm túc lấy thước đo cùng bút ở mặt trên vẽ vẽ viết viết.
Tô Tiêm Tiêm lập tức nhớ đến khi Khương Thác đưa cho cô hộp bút máy kia, hộp đều là hình ảnh thu nhỏ của cô được tận tâm vẽ tràn ngập thành ý.
Phong thư tình này, cũng liền tính là hồi báo phần tâm ý đó của Khương Thác đi.
Tô Tiêm Tiêm bận việc này suốt hai khóa.
Mà Khương Thác vẫn luôn ngồi ở trên ghế chính mình, chờ Tô Tiêm Tiêm tới dỗ dành nàng.
Ngay cả lúc tan tiết đều ngồi yên ở một chỗ làm bộ nghiêm túc đọc sách.
Tô Tiêm Tiêm chẳng lẽ không nghe được cái đứa em gái tốt đó đang châm chọc nàng sao?
Được lắm, liền nửa câu công đạo đều không nói, thật sự là tỷ muội tình thâm, hoàn toàn đã quên việc từng phát sinh.
Khương Thác ngày thường gương mặt vốn không có biểu tình gì giờ phút này hơi hơi cau mày, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra tới môi có chút mím lại không vui, như một con mèo xù lông, vẫn luôn chờ người vuốt ve, lại đợi nửa ngày không đợi được người tới.
Mắt thường nhìn ra tới nôn nóng, hơn nữa đều phải tức giận, trả thù tính kéo chính mình.
Mà nhìn đến Tô Tiêm Tiêm không thể hiểu được không biết ở bận việc gì, Khương Thác vẫn luôn đều phân tâm dùng dư quang nhìn lén, thẳng đến đồ vật dưới tay Tô Tiêm Tiêm dần dần có hình có dáng.
Một phong thư hồng phấn, mặt trên còn dán ít giấy màu, còn vẽ thêm vài trái tim, thoạt nhìn tinh xảo lại xinh đẹp, nhìn qua lại giống một phong thư tình, sau đó cô còn lấy ra một tờ giấy rất nghiêm túc ở mặt trên viết gì đó.
Khương Thác lông mày nhăn càng nhiều. Tô Tiêm Tiêm đây là định hướng ai thổ lộ?
“Thật xấu.”
Ở đến tiết thứ tư, sắp mau tan học, Tô Tiêm Tiêm đột nhiên nghe được Khương Thác phun ra hai chữ.
Xấu? Thứ gì xấu?
Tô Tiêm Tiêm có chút không thể tin được vào tai chính mình.
Hơn nữa cô giống như còn nghe được Khương Thác như có như không hừ một tiếng.
Sau khi tan học tiết tư là thời gian nghỉ trưa, mọi người đều sẽ đi ăn cơm.
Nhưng chờ đến thời điểm sắp tan học, chủ nhiệm lớp đi đến, xin giáo viên bộ môn ít phút cuối giờ.
“Các bạn học, trong chốc lát ban của chúng ta sẽ đón chào học sinh mới, từ trường cao trung khác đến trường chúng ta học, là bạn học mới tiến hành thi đại học huấn luyện, từ chiều nay bắt đầu, bạn ấy liền cùng ban chúng ta cùng nhau học, hơn nữa vị đồng học này còn nói với tôi bạn ấy có quen với Khương Thác, chờ bạn ấy tới, Khương Thác đồng học hảo hảo dẫn bạn thăm quan hiểu biết trường chúng ta đi.”
Tô Tiêm Tiêm nghe không vào lời giáo viên nói, nghĩ nên lấy cớ như thế nào mới có thể đem này thư tình này tìm lý do thích hợp đưa Khương Thác.
【Hệ thống phế vật: Thỉnh ký chủ ở trước mặt Khương Thác lớn giọng đọc diễn cảm nội dung thư, hơn nữa giọng phải tràn ngập tình cảm phong phú, trào dâng mênh mông.】
Tô Tiêm Tiêm:……
Cô thật lòng cảm ơn chủ ý này a!!.
Vì thế lúc chủ nhiệm lớp nói xong tin tức tính toán rời đi, các bạn học cũng nóng lòng chờ chuông tan tiết vang lên, sau đó lao ra cửa phòng học đi lấy cơm, Tô Tiêm Tiêm đột nhiên giống như hỏa tiễn đứng bật lên.
Tô Tiêm Tiêm mặt nghẹn đỏ bừng, xấu hổ muốn cắn đầu lưỡi chính mình.
Cái cẩu hệ thống phế vật này còn chưa để cô suy nghĩ xong nữa.
Vì thế trong biển ánh mắt không sai biệt lắm của bạn học toàn ban, Tô Tiêm Tiêm cầm lấy phong thư hồng nhạt trên bàn chính mình, tay hoa lan*, cực kỳ có nghi thức mở ra, lấy ra nội dung bên trong thư tình.
*" Hoa lan chỉ " hay còn gọi là tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan thường rất hay xuất hiện trong các bộ phim cổ trang của Hoa ngữ.
Tô Tiêm Tiêm: "Bạn học Khương Thác, có chút lời nói tôi muốn cùng cậu nói từ lâu, cậu lớn lên thật xinh đẹp, mắt phượng tinh xảo, vầng trán no đủ, da trắng đến phát sáng, dáng người cao gầy, tóc đuôi ngựa phất phơ, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, cằm hơi góc cạnh cùng đôi môi mỏng xinh đẹp, cậu khắp nơi đều rất hoàn mỹ, làm tôi hâm mộ đến không chịu được."
Tô Tiêm Tiêm: "Hơn nữa ở cùng lâu như vậy, tôi phát hiện cậu bề ngoài xinh đẹp làm cho người ta không thể để ý đến phương diện khác, cậu tâm địa thiện lương, hiền lành, môi luôn mang theo nhợt nhạt mỉm cười, làm việc nghiêm túc, đối xử chân thành, mặc dù tôi học tập kém như vậy, cũng như cũ tận tâm tận lực chỉ dạy tôi, ở thời điểm không ai tín nhiệm tôi, cậu dứt khoát kiên quyết đứng ở trước người tôi, cậu là người tốt nhất trên đời này, như ánh sáng mặt trời cho tôi hy vọng, làm tôi tràn ngập động lực, lại như ánh chiều tà ôn nhu làm tôi có thể an tâm dừng lại thưởng thức, có thể cùng cậu ngồi cùng bàn, là tôi may mắn, bởi vì có cậu dạy dỗ để tôi lấy được thành tích ưu tú, tôi phi thường phi thường cảm ơn cậu, hơn nữa……”
Tô Tiêm Tiêm hiện tại dùng đầu ngón chân cũng sắp moi ra cái lâu đài to gấp hai cái biệt thự hiện tại của cô.
Đáng giận cẩu hệ thống phế vật, hố cô đến nỗi như vậy sao.
Có chút lời buồn nôn viết ra tới còn tốt, còn bắt người ta đọc ra tới, thật là làm người da đầu tê dại.
Cuối cùng hơn nữa Tô Tiêm Tiêm như thế nào cũng đã nói không nên lời, sớm biết rằng cẩu hệ thống bắt cô lớn tiếng đọc diễn cảm ra, cô liền không viết cái đoạn này.
Tô Tiêm Tiêm giờ phút này trên mặt đỏ bừng, hoàn toàn xấu hổ, cô da mặt tuy rằng không mỏng nhưng cũng không phải không thể xuyên thấu.
Mà bạn học trong ban đu cp hiện tại tất cả đều điên rồi, điên cuồng che lại miệng mình, để tránh làm tiếng cười chính mình phá hư lời tình cảm của Tô Tiêm Tiêm đang đọc.
Các nàng ánh mắt từ lúc đầu khϊếp sợ, đều chuyển biến thành điên cuồng cắn đường, rốt cuộc nói Khương Thác thiện giải nhân ý, nói Khương Thác ôn nhu, chỉ có khả năng đều là tình nhân trong mắt Tô Tiêm Tiêm hóa Tây Thi.
*Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi: trong mắt kẻ si tình, người tình luôn đẹp nhất. Tây Thi (chữ Hán: 西施 - sai1 si1), còn gọi là Tây Tử (西子), là một đại mỹ nhân trứ danh thời Xuân Thu, đứng đầu trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc. Tương truyền, Tây Thi có nhan sắc làm cá phải ngừng bơi mà lặn xuống đáy nước, gọi là Trầm ngư (沉魚).
Cái gì mà trên miệng là mỉm cười nhợt nhạt?
Khương Thác trừ biểu tình lạnh nhạt vạn năm không hòa tan được, thì nơi nào có biểu cảm khác.
Mà Khương Thác mày đang nhíu chặt đã được vuốt phẳng, khuôn mặt tràn ngập biểu tình hiền lành, cũng thật sự treo lên nhợt nhạt mỉm cười, cả người bị như con mèo nhỏ đang xù lông nãy giờ đã được người vuốt phẳng, nếu có cái đuôi thì bây giờ nó chắn chắc đang vểnh đến cao ngất.
Mà Khương Thác không quên dùng dư quang liếc liếc mắt xem Tô Liên một cái. Chủ nhiệm lớp hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ nháo ra như vậy.
“Được rồi, chuông tan học reo rồi, các em mau đi ăn trưa, đừng chỉ quản việc của người khác, tự quản mình thì tốt rồi.”
Tô Tiêm Tiêm lúc này mới có được bậc thang leo xuống. Các bạn học fan Cp cũng có chừng mực, không để Tô Tiêm Tiêm quá khó coi, vì thế cũng một loạt chạy ra phòng học, từng người đi ăn trưa.
Khương Thác như cũ ngồi ở chỗ ngồi, như là không nghe đủ giống nhau, biểu tình còn mang theo dư vị, chậm rãi mở miệng, nhàn nhạt phun ra một câu “Rất xinh đẹp.”
Tô Tiêm Tiêm hiện tại đầu ngón chân đã tê rần, cả người giống như không có sức lực nằm bệch ở ghế trên, lá thư rơi xuống trên bàn Khương Thác.
Cũng không biết câu "Rất xinh đẹp" kia của Khương Thác, là khen về phong thư, hay là đang khen chính mình.
Khương Thác đảo qua vẻ mặt Tô Liên đang khϊếp sợ, khóe miệng hơi câu, quanh thân đều bốc lên đắc ý dào dạt, nhưng lại cưỡng chế khóe miệng vì đắc ý mà gợi lên, phía sau đuôi mèo vô hình lại vui sướиɠ vỗ vỗ.
Nàng sâu kín nói: “Thư tình trân quý như vậy, đặt ở trên bàn tôi nhưng nếu hỏng rồi, tôi đây gánh, không, nổi.”
- -------
Tác giả có chuyện nói:
Khương Thác∶ Cùng tôi thổ lộ? Như thế nào không biết xấu hổ? Không được a【Đắc ý phô trương mang thù.】
Tô Tiêm Tiêm∶ Tôi không có xấu hổ.
Khương Thác∶ Vậy được rồi ~ hừ ~
Tô Tiêm Tiêm∶【Lau mồ hôi】Thời buổi này tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa thật không dễ dàng.