Chương 34: Thẻ pháp y 3

Trong lòng Giản Tĩnh khẽ động, cô hỏi: "Tôi muốn biết là có ai quen biết một người như vậy không?"

Có thể là bộ xương xuất hiện ở đây không phải nhắm về phía cô, mà là nhà sách Bổ Thiên.

Quả nhiên, mặc dù không có người trực tiếp trả lời, nhưng khi cuộc trò chuyện kết thúc quản lý phòng tổ chức đã chủ động đến tìm cô, nói thẳng thắn: "Tôi biết ai là người bỏ xương vào đây, nhưng tôi không biết sự việc sẽ thành thế này."

Giản Tĩnh bình tĩnh nói: "Là ai làm?"

"Tối qua tôi nhận được một cuộc gọi nói rằng đó là fan của cô, người ta muốn tạo bất ngờ cho cô." Người quản lý trả lời: "Anh ta đã trả 30.000 tệ để tôi mở cửa sớm hơn."

Cô nhướng mày: "Anh có tin không?"

“Ừm, có, tôi cứ tưởng là fan.” Quản lý hơi mất tự nhiên: "Loại chuyện này rất phổ biến.”

Giản Tĩnh thầm cười lạnh, nghĩ cô là đồ ngốc à. Cô dám cá rằng chắc hẳn người quản lý đã nghĩ đối phương là người của công ty đối diện cố ý tới quấy rối, nhưng vì tham tiền nên anh ta vẫn giả vờ tin. Nếu cô không công bố việc này có liên quan đến một vụ gϊếŧ người thì anh ta đã không thành thật thừa nhận như vậy.

“Anh nói ‘chuyện lại thành thế này’ là có ý gì?” Cô kìm lại cơn giận: "Anh có nhận ra người đó không?”

"Không, không." Quản lý xua tay: "Tôi không biết người đó là ai, ý tôi là... người phụ nữ mà cô vừa nhắc tới rất giống đồng nghiệp trong tiệm sách của chúng tôi trước đây."

Anh ta không ngu ngốc. Nếu cái xác không liên quan gì đến tiệm sách thì đang yên lành anh ta lại đi thú nhận làm gì, vậy chẳng phải anh ta tự đi tìm phiền phức à? Nhưng nghe cách cô mô tả thì người này rất giống với một đồng nghiệp quen thuộc nào đó, nếu cảnh sát phát hiện ra manh mối gì thì sẽ có hiềm nghi đến anh ta.

So sánh giữa hai cái thiệt thì thà mắc một lỗi nhỏ còn hơn dính vào một vụ án gϊếŧ người.

Người quản lý hết sức phối hợp: "Cô ấy tên là Lữ Tuyết, vốn là quản lý sách của nhà sách chúng tôi. Một ngày nọ khi cô ấy đang phân loại sách thì thang bị người ta đẩy xuống, cô ấy ngã gãy tay. Nhưng trong cái rủi có cái may, sau đó cô ấy đã được thăng chức thành quản lý việc mua hàng. Một năm trước cô ấy đột nhiên từ chức, chúng tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu."

“Ai có thù hận với cô ấy?” Giản Tĩnh hỏi.

Người quản lý nở một nụ cười mập mờ: "Lữ Tuyết rất được yêu thích. Cô biết đấy, người như thế thì luôn có ai đó không chịu nổi."

Giản Tĩnh trầm ngâm. Nếu người chết là một nhân viên cũ của nhà sách, mà bây giờ bộ xương lại xuất hiện ở đây, như vậy rất đáng cho người ta phải suy nghĩ.

Cô đặt ra hai giả thiết.

Một là người đặt xương chính là hung thủ. Vì một lý do nào đó mà người kia cố tình làm lộ ra người đã chết.

Trường hợp thứ hai thì ngược lại. Người đặt xương ở đây không phải hung thủ, người đó làm vậy để khiến hung thủ lộ diện.

“Anh có nhìn thấy người đó không?” Giản Tĩnh liên tục xác nhận.

“Không, anh ta chỉ yêu cầu tôi mở cửa trước bảy giờ.” Người quản lý còn khá trẻ, nhưng đã là một kẻ già đời ở nơi làm việc, anh ta hiểu rất rõ có một số việc không nên biết vẫn tốt hơn.

Nhìn xem người đến là ai chẳng có gì tốt cho anh ta, mà ngược lại còn dễ gặp rắc rối. Lời khai lúc trước của anh ta là đúng, sau khi mở cửa anh ta chỉ nghịch điện thoại và ăn bữa sáng trong văn phòng, mãi cho đến khi người của Kim Ô đến anh ta mới ra ngoài.

Có một vấn đề ở đây.

Người kia có thực sự tồn tại không? Nếu có thì tại sao camera giám sát không quay được người lạ nào?

Giản Tĩnh cẩn thận nhớ lại cảnh trong camera giám sát liền phát hiện có khả năng nhỏ.

Camera ở tầng một có điểm mù, có thể tránh được bằng cách dán sát người vào tường, sau mượn giá sách che chắn để đi lên cầu thang, sau đó trực tiếp vượt qua lan can để lên tầng hai, như vậy có thể tránh camera ở cầu thang tầng hai.

Mặc dù chuyện này yêu cầu thân thủ tốt nhưng không phải là không làm được.

Mà muốn tìm ra xem kẻ như vậy có tồn tại hay không thì cảnh sát cần huy động các camera giám sát xung quanh, chuyện này rất khó thực hiện chỉ với suy luận của một người.

Cô phải thay đổi chiến lược để tìm ra danh tính của kẻ sát nhân.