Căn phòng cuối cùng ở tầng ba là phòng triển lãm có liên quan đến điện ảnh.
Đồ trang trí ở bên trong có liên quan đến rất nhiều bộ phim, chẳng hạn như bảng phân cảnh, đạo cụ hay trang phục phim, áp phích và hình ảnh của phim, sách báo tạp chí, vé xem phim và những thức khác.
Biên kịch Hứa lập tức say mê, dựa vào tủ kính chiêm ngưỡng: “Những thứ ở đây khá đầy đủ.”
Khang Mộ Thành không lên tiếng, tuỳ ý ném chiếc áo khoác lên trên tủ trưng bày rồi xắn tay áo sơ mi lên, di chuyển tủ trưng bày, cố gắng tìm ra lối để thoát khỏi đây. Kết quả đương nhiên cũng không hề bất ngờ - Không tìm thấy gì cả.
Anh không khỏi trầm ngâm suy nghĩ: “Không thể nào, lẽ ra phải có chứ.”
“Cái gì?” Giản Tĩnh tò mò.
“Tầng thứ ba của biệt thự vốn là phòng ngủ và phòng làm việc, giả sử thực sự giữ lại lối đi ngầm của lúc trước thì ở tầng này là có tính khả năng cao nhất.” Khang Mộ Thành không giỏi bằng Giản Tĩnh trên phương diện giải mã, nhưng phản ứng của anh rất nhanh chóng, lập tức nhớ đến lời giới thiệu trước đó của bà Tần, mạnh dạn suy đoán và nghi ngờ hợp lý: “Rạp chiếu phim và nhà vệ sinh cũng không gặp được thì anh cảm thấy có lẽ là ở đây.”
Biên kịch Hứa lập tức phấn khích: “Đúng vậy, mật thất chắc chắn sẽ xây ở nơi mà người hầu không thường đi tới, nếu không thì qua lại nhiều người như thế, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao? Phòng ngủ và phòng làm việc là bí mật nhất.”
Ông ta xoa tay và sờ vào các vật phẩm trưng bày, vặn xoay, lắc lư để kiểm tra xem có cơ quan hay không.
Nhưng Giản Tĩnh lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Từ mật mã ở nhà vệ sinh đến chìa khoá ẩn ở rạp chiếu phim cá nhân đều mang đậm tính giải đố. Thử vận may tìm cơ quan có lẽ khả thi nhưng tìm thấy cơ quan không đồng nghĩa có thể mở cơ quan.
Nhưng cô không có ý tưởng nào khác nên cô cũng cùng tìm.
Nửa tiếng sau, cả ba người tập trung trước một chiếc điện thoại kiểu cũ.
Biên kịch Hứa đắc chí giải thích: “Tất cả các vật được trưng bày đều có nguồn gốc, giống như chiếc điện thoại này, nó được sử dụng trong bất kỳ bộ phim dân quốc nào đó, nhưng dùng trong bộ phim nào cũng không đúng – Đây mới là hàng thật.”
Điện thoại trong phim trên cơ bản đều là đạo cụ để thể hiện ra thời đại lúc đó nên chúng đều rất mới tinh. Nhưng chỉ có chiếc điện thoại kiểu cũ này đã có dấu vết năm tháng trên bề mặt.
Đây là một chiếc điện thoại cổ thực sự.
“Mọi người xem này, trong đó có từ tiếng Anh, YH.” Biên kịch Hứa chỉ vào nơi bên trong của ống nghe: “Chắc chắn là cách viết tắt của Dư Huy.”
Ông ta vô cùng chắc chắn: “Đây chính là cơ quan.”
Giản Tĩnh: “Hả…”
Khang Mộ Thành hỏi thẳng: “Làm sao để mở được?”
Biên kịch Hứa cười ngượng ngùng: “Điện thoại mà, có lẽ chỉ cần quay số, quay đúng số thì sẽ mở ra.”
Số?
Giản Tĩnh suy nghĩ rồi cầm một cuốn sách đang được trưng bày tùy ý trên tủ trưng bày: “Trong đây có một số mẩu báo, trên báo có viết vài hàng số.”
“[The New York Times] của thế kỷ trước đây, ôi, ở trên đều là những bình luận phim.” Biên kịch Hứa là một nhà làm phim nên khó tránh cũng có chút bệnh nghề nghiệp: “Cũng may Tổng giám đốc Tần đã sưu tập được, e rằng đã tốn rất nhiều thời gian và công sức.”
Ông ta hơi ngứa tay, muốn đọc cẩn thận nhưng đã kiềm chế được và tập trung về việc kiểm tra những con số trên tờ báo.
Một cuốn mẩu báo dày cộm, cứ cách vài trang là có thể tìm thấy một chuỗi số được viết bằng tay. Nét chữ dường như đều xuất phát từ cùng một người, hầu hết vết mực đều là mới, tổng cộng có bảy nhóm, có một số đã bị thay đổi.”
Nó đại khái như sau (# và ≡ đại diện cho sự chỉnh sửa):
01#022#3333#517141#35690
111121133114641
78680#987512
01123581321
689#014≡≡≡947824
#098≡≡≡1528#
≡≡≡68294
Bầu không khí chết lặng.
Số không giống số, dãy số không giống dãy số, đây là cái thứ gì vậy?
Tổng biên tập Quách và Tổng giám đốc Tần đã rời khỏi phòng chứa đồ nhỏ bé, đi vào lối bếp sau. Một hành lang ngắn tầm mười mét kết nối hai cánh cửa, một cánh cửa dẫn đến bếp sau, cánh cửa còn lại thì dẫn đến quán cà phê.
Hai người họ có tật giật mình, sợ bị người khác vạch trần chuyện họ nɠɵạı ŧìиɧ nên đương nhiên là muốn nhanh chóng trở về quán cà phê.
Một khi trở về nơi công cộng thì hai người đều có thể nói rằng họ đã gặp phải tai nạn khi đang uống cà phê nên mới bị mắc kẹt cùng nhau.
Tuy nhiên, cửa vào quán cà phê đã bị khoá, cho dù có tìm như thế nào thì cả hai đều không thể tìm được chìa khoá mở cửa.
Không có ánh sáng, chưa ăn cơm tối, trong một hoàn cảnh tăm tối và khép kín, tất cả các lý do gộp lại với nhau khiến cho tâm trạng càng yếu đuối hơn thường ngày.
Sau một tiếng đồng hồ uổng công, mặt nạ dịu dàng lịch sự thường ngày của Tổng giám đốc Tần đã không thể đeo được nữa, mắng chửi: “Làm cái quái quỷ gì vậy, tại sao đến bây giờ mà mạch điện vẫn chưa được sửa chữa? Đã mấy giờ rồi?”
“Trước khi ra khỏi cửa thì em có xem dự báo thời tiết nói rằng đêm nay sẽ có cơn mưa dông.” Thảo nào đều nói sức chịu đựng của phụ nữ tốt hơn đàn ông, Tổng biên tập Quách vẫn bình tĩnh: “Có lẽ đội sửa chữa không thể tới kịp.”
Tổng giám đốc Tần chửi thề vài câu: “Lẽ nào chúng ta thực sự phải bị nhốt ở đây cả đêm sao?”
“Những buổi tối anh ở cùng với em cũng đâu chỉ có mỗi hôm nay.” Tổng biên tập Quách mệt mỏi vô cùng, mang chiếc ghế từ trong phòng chứa đồ ra ngồi, đôi chân trắng ngần bắt chéo lại thành tư thế đẹp mắt: “Nghỉ chút đi.”
Tổng giám đốc Tần cười khẩy trong lòng, ông ta có thể nhìn ra người phụ nữ này nóng lòng muốn phơi bày mối quan hệ của họ, tiện thể từ bí mật chuyển thành công khai một cách hợp lý lẽ.
Phụ nữ ơi là phụ nữ!
Nhưng ông ta sẽ không cho chị ta được toại nguyện, đàn ông mà, đừng thấy luôn miệng nói muốn ly hôn, người thực sự muốn ly hôn sẽ không tìm tiểu tam, còn người không muốn ly hôn mới đi tìm tiểu tam.
Lưu Bảo Phượng có rất nhiều khuyết điểm nhưng thực sự là một kiến trúc sư hàng đầu, không biết có thể mở ra biết bao nhiêu mối quan hệ, Tổng biên tập Quách làm sao có thể sánh được chứ? Ông ta chính là muốn dây dưa với chị ta để chơi đùa miễn phí, dù sao thì một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ dâng lên đến miệng, không ăn thì rất uổng.
Ông ta sẽ không làm những chuyện bị người ta nắm thóp.
Tổng giám đốc Tần suy nghĩ rồi đi qua đi lại trên hành lang, khi đi đến đoạn giữa thì chợt nhìn thấy hộp công tơ điện ở bên cạnh, thế là ông ta mở nắp ra xem kỹ.
Bên trong công tơ điện ngoại trừ nút cầu dao ra thì còn có một nút màu đỏ được đánh dấu ‘Hỗ trợ khẩn cấp’.
Ông ta vui mừng khôn xiết và ấn vào đó không cần nghĩ ngợi gì.
Trần nhà trên đỉnh đầu đột nhiên mở ra và rơi xuống một áng mây xám xịt. Ông ta giật mình, chiếc điện thoại lắc lư, dưới vòng sáng, một tấm lưới thép chằng chịt rơi xuống và bao trùm lấy ông ta một cách chắc chắn.
Ông ta theo bản năng kéo nó ra nhưng lại bị dòng điện trên đó giật phải, lập tức hất tay ra: “Chết tiệt!”
“Có chuyện gì vậy?” Tổng biên tập Quách kinh ngạc nhìn qua.
“Giúp tôi tháo cái thứ này ra đi.” Ông ta mặt mày khó chịu.
Tổng biên tập Quách vừa mới đứng dậy thì lập tức ngửi thấy một mùi hăng hắc, khiến cho chị ta nước mắt chảy ròng: “Khụ khụ, oẹ, tại sao lại dùng hơi cay chứ… Lát nữa em sẽ giúp anh.”
Chị ta vừa nói vừa nhanh chóng trốn vào trong phòng chứa đồ và đóng chặt cửa lại.
“Con khốn.” Tổng giám đốc Tần tức giận nhưng nhất thời lại không thể thoát ra được, bị tấm lưới thép giữ chặt, chất khí khó chịu không ngừng xộc vào mũi, khoang mũi và khí quản nóng bừng như thể bị sặc vô số trái ớt vậy.
Thật xui xẻo, cũng không biết Bảo Phượng suy nghĩ như thế nào lại làm khí gas ở đây, ai lại đến nhà bếp ăn trộm đồ chứ, có cần phải khoa trương như vậy không? Tổng giám đốc Tần trong lòng phàn nàn về bản thiết kế của vợ và đầu óc dần trở nên choáng váng.
Không thể để mọi người nhìn thấy mình với Quách… Đây chính là suy nghĩ cuối cùng trong đầu của ông ta.
Sau đó, bóng tối ập đến và ông ta đã mất đi toàn bộ ý thức.
Ở bên kia cánh cửa, Tổng biên tập Quách liếc nhìn chiếc đồng hồ Cartier của mình, chỉ mới năm phút trôi qua.
Chị ta đương nhiên không muốn để cho Tổng giám đốc Tần gặp phải bất trắc, nếu ông ta có mệnh hệ gì thì tất cả những tâm sức và thời gian mà chị ta đã đầu tư trên người ông ta sẽ hóa hư vô, tham vọng muốn dựa vào cuộc hôn nhân để bước chân vào giới thượng lưu cũng sẽ thất bại hoàn toàn.
Phải biết rằng những người đàn ông ngày nay rất tinh ranh, cùng lắm là bỏ chút tiền ra cho khách sạn và những bữa cơm, có thể tặng cho bạn một chiếc túi hàng hiệu đã là rất coi trọng bạn rồi, lấy đồ giả ra để gạt người cũng không phải là không có.
Tuy nhiên, thật ra chị ta cũng chả thèm Hermes, bản thân chị ta cũng có thể mua được một chiếc túi với giá trăm mấy ngàn. Những gì mà Quách Lâm chị ta muốn chỉ là một bước đệm, một tấm vé để vào xã hội thượng lưu.
Đây là điều mà chị ta có làm đến chết cũng không thể làm được với tư cách tổng biên tập, làm biên tập, mức lương trăm triệu hàng năm đã là con số cao nhất và không thể tăng được nữa, cũng không giống như Khang Mộ Thành, làm biên tập chỉ là việc làm cho có, cuối cùng vẫn có thể lên làm ông chủ.
Đã đến lúc ra giúp đỡ rồi, Tổng giám đốc Tần giả vờ hào phóng nho nhã ở trước mặt người khác, thực ra thì lòng dạ vô cùng hẹp hòi, nếu đến chậm thì nói không chừng sẽ bị ông ta ghi hận.
Nhưng không biết tại sao, bộ não thì ra lệnh mở cửa nhưng tay chân lại chậm chạp không thể nhúc nhích được.
Một cảm giác nguy hiểm vô cùng nhỏ bé mà gần như là trực giác đã bao trùm lấy tâm trí của chị ta.
Cơ thể lắng nghe bản năng chứ không phải là phân tích lý trí, không thể nào cử động được.
Tổng biên tập Quách đấu tranh và do dự, sau khi đợi thêm khoảng mười phút thì chị ta mới nở ra nụ cười và cẩn thận đẩy cửa ra.
Khói ở lối đi vẫn chưa tan, Tổng giám đốc Tần nằm bất động ở dưới hộp công tơ điện.
“Anh yêu à.” Tổng biên tập Quách nín thở và giả vờ đến gần đẩy ông ta một cái.
Vẫn không có phản ứng.
Đã ngất xỉu rồi sao? Trong đầu suy nghĩ như vậy nhưng ngón tay lại ma xui quỷ khiến đưa đến dưới mũi để kiểm tra xem.
Không có hơi thở sao?
Tổng biên tập Quách vô cùng sợ hãi, lập tức che miệng lại và ngã ngồi xuống đất.
Vài giây sau, chị ta dường như đã nhận ra điều gì đó, loạng choạng bò dậy và nhanh chóng bay về phòng chứa đồ, đóng chặt cửa lại rồi tựa lưng vào đó.
Trời ạ, đã chết rồi.
Ông ta đã chết rồi!
51361, tôi muốn gϊếŧ chết ông.
Ai, là ai muốn gϊếŧ chết ông ta?
Tổng biên tập Quách ruột đổ gan phơi, hai chân không thể đứng vững, mềm nhũn ngồi xuống đất.
Trên tầng ba hoàn toàn không biết gì về những gì ở tầng dưới, Giản Tĩnh vẫn đang nghiên cứu các con số.
01#022#3333#517141#35690
111121133114641
78680#987512
01123581321
689#014≡≡≡947824
#098≡≡≡1528#
≡≡≡68294
Chuỗi số này rốt cuộc có nghĩa là gì?
“111 này là tam giác Dương Huy.” Sinh viên đại học vừa học lớp toán cao cấp vẫn còn có ấn tượng, rồi lại chỉ vào hàng số thứ tư nói: “Đây là một chuỗi số, đằng trước hai cái cộng lại sẽ ra số ở đằng sau.”
“Những cái còn lại thì sao?” Biên kịch Hứa đau khổ với các chữ số, hai mắt tối sầm lại.
“Chưa xem hiểu.” Giản Tĩnh cũng rất sầu não: “Nó không giống chuỗi số, không có quy luật và cũng không phải là những nét viết của Cửu Cung Cách…”
Cô đã kiểm tra hết những loại hình mật mã mà cô biết trong trí nhớ nhưng tất cả đều không đúng.
Có phải đã nhầm lẫn rồi không, manh mối không đúng?
Sự tự tin của Giản Tĩnh rớt xuống vực thẳm, lấy một cuốn áp phích hình ảnh ra xem, bên trong có kẹp một tấm vé xem phim của lúc trước, cũng có những con số và tiếng Anh.
Cô thử kết nối với nhau.
Bộ não trả lời: %@¥……*#¥% “Tĩnh Tĩnh.” Trong mớ hỗn độn vang lên giọng nói của Khang Mộ Thành: “Đây có phải là mật mã Morse không?”
Giản Tĩnh: “Ở đâu?”
Khang Mộ Thành đưa cuốn sách ra xa: “Em đừng xem những con số, thử nhìn vào những chỗ được sửa đổi, chúng có phải là những dấu chấm và đường kẻ không?” Anh rất nhạy cảm với tiền nhưng với những con số thì không, nhìn một hồi thì muốn từ bỏ, ai ngờ đi xa vài bước và quay đầu lại thì tất cả những con số trong tầm nhìn đều mơ hồ không rõ, thay vào đó lại nổi bật lên những chỗ được sửa đổi.
Mật mã Morse đã từng được viết trong [Thần thám Bạch Miêu], khi nữ chính trả lời cảnh sát thì đã gõ ra mật mã CAT. Lúc đó anh là tổng biên tập nên có ấn tượng vô cùng sâu sắc, rất chắc chắn “·-” và “-” chính là A và T.
Và trong số những nhóm được sửa đổi thì có hai nhóm phù hợp.
“A!” Giản Tĩnh bị anh nói như vậy thì lập tức thông suốt, cô quá xem trọng những con số nên đã phớt lờ đi quy luật ngoài những con số, trên thực tế, hai chuỗi số đều là thuật che mắt: “Đúng rồi, là mật mã Morse.”
Với tư cách là một tiểu thuyết gia trinh thám, cho dù không có thẻ mật mã thì cô cũng có thể ghi nhớ được tổ hợp mật mã kinh điển này.
Cô lập tức dịch ra:
···· Là H
· Là E
·- Là A
·-·Là R
- Là T
Khi kết hợp lại với nhau thì chính là từ đơn Heart.
“Nếu tiếng Anh đổi thành số thì sẽ là 8511820.” Giản Tĩnh đưa ra đáp án: “Thử cái này xem.”
Cô đầy phấn khích cầm ống nghe lên và xoay chuyển số quay.
Khang Mộ Thành và Biên kịch Hứa cũng vây đến.
Rắc, rắc, bàn xoay kiểu cũ phát ra âm thanh hơi khô khan.