Chương 47: Xiêng xích của tình yêu

Tại cuộc đấu giá, Sở Linh Linh từ lâu đã nhìn ra sự cạnh tranh giữa Cảnh Thành và Cố Sách, rõ ràng là vì chiếc vòng cổ, nhưng lại lén lút vì Kiều Y, cô đã tức giận từ lâu.

Sau khi biết được Cảnh Thành thực sự đã đưa Kiều Y về nhà một mình cách đây không lâu, cô không còn giữ được phong thái nữ tính của mình nữa và ngay lập tức rơi vào tình trạng suy sụp.

Nhiều năm qua, cô đã thấy Cảnh Thành đối xử với cô khác với Kiều Y trước đây, nhưng vì con trai, cô tự nhủ không nên quan tâm quá nhiều, miễn là Cảnh Thành đối xử tốt với con trai cô.

Hơn nữa, mẹ đỡ đầu trước đây và mẹ chồng hiện tại vẫn luôn rất tốt với cô.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể bao dung và rộng lượng để chồng đưa người yêu cũ về nhà.

Hai người im lặng quay trở lại xe với nỗi lo lắng của riêng mình, xung quanh không có ai khác, Sở Linh Linh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bắt đầu đặt câu hỏi: “Anh đưa Kiều y về nhà? Chuyện xảy ra khi nào? "

Cảnh Thành vốn dĩ không muốn trả lời, bởi vì hôm nay hắn quá mệt mỏi, nhưng hắn biết, nếu như hắn không trả lời, Sở Linh Linh sẽ tiếp tục hỏi.

Sở Linh Linh luôn như vậy

"Cách đây không lâu anh và cô ấy tình cờ gặp nhau, cô ấy không tiện nên anh chở cô ấy về. Lão Triệu lái xe."

nếu không tin em cứ hỏi Lão Triệu.

Sở Linh Linh không hài lòng với câu trả lời này, phụ nữ luôn giỏi bắt những thứ như vậy: “Nhiều người như vậy không đưa cô ấy về à? Quà thăng chức của chồng cô ấy là 600 vạn ? Gặp lại người yêu cũ, muốn nối lại quan hệ phải không?” Nói xong, giọng Sở Linh Linh càng lúc càng lớn, vang vọng trong toa xe đóng kín, đặc biệt gay gắt.

Cảnh Thành kinh ngạc nhìn cô, không phải cô luôn dịu dàng trầm lặng sao? Tại sao bây giờ bạn lại hành động cuồng loạn như vậy?

Anh ta không có tâm trạng nghiên cứu tỉ mỉ sự dị thường của Sở Linh Linh bởi vì tâm trạng của anh ta đã xuống đáy vực, anh ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để hút một điếu thuốc.

Anh đành phải kiên nhẫn an ủi cô, nhanh chóng chấm dứt cuộc tranh cãi khó chịu này: “Em đừng mù quáng suy nghĩ. Anh và cô ấy đã chia tay mấy năm trước, nhưng dù sao cũng đã từng là một gia đình. Chúng ta không thể giả vờ như vậy được.” trở thành người lạ khi chúng ta gặp nhau. "

Sở Linh Linh có chút bất đắc dĩ, giọng nói càng ngày càng cao: “Sao không phải người xa lạ? Cô ấy là vợ người khác, anh là chồng người khác! Cô ấy là người nhà của anh, vậy tôi và con trai tôi là ai?”

Giọng nói của Sở Linh Linh như kim đâm vào màng nhĩ Cảnh Thành, hắn vô cùng tức giận nhưng lại bất lực.

Sở Linh Linh thấy Cảnh Thành không có phản ứng, càng tức giận hơn, bắt đầu trách cứ hắn không ngừng.

“Anh không muốn cô ấy đi nhiều như vậy, sao không để cô ấy sinh cho anh một đứa con trai?”

"Thật không hiểu nổi, ngày thường ít nói, Cảnh Thành, lại làm ra chuyện xấu xa như vậy!"

"Đã bao nhiêu năm anh gặp cô ấy mà không nói cho tôi biết?!"

Đầu Cảnh Thành gần như nổ tung, đột nhiên khởi động xe, đạp ga, Sở Linh Linh đột nhiên mặt tái nhợt vì sợ hãi. ..

Cảnh Thành bỏ câu nói: "Tin hay không thì tùy em!"

Cho dù Sở Linh Linh có vô lý thế nào đi chăng nữa, cô cũng không dám nghĩ tới chuyện Cảnh Thừa Phát đang lái với tốc độ như vây, điều này liên quan đến tính mạng và sự an toàn của chính cô.

Nhưng sự miễn cưỡng và nghi ngờ trong lòng cô đã bén rễ rồi.

Nếu không có con trai Cảnh Hiên, anh ta sẽ không bao giờ chịu đựng được giọng điệu này...

Sở Linh Linh nhờ người hỏi thăm, được biết việc thăng chức cho Kiều Y mà Cố Sách đề cập chỉ là một trợ lý nhỏ.

Cô cười khẩy, tặng quà rầm rộ cho trợ lý có ích gì? Mặt khác, cô rất ghen tị, chỉ cần một trợ lý đã có 600 vạn, làm sao cô, một phụ nữ đã ly hôn, không thể sinh con, lại có thể như vậy?

Người đàn ông khác yêu mến cô cũng không sao, nhưng chồng cũ thì không thể quên cô!

Kiều Y không biết Cố Sách đã bỏ ra 600 vạn để mua chiếc vòng cổ này, nhưng cô biết chiếc vòng cổ này nhất định có giá trị rất lớn, công việc hiện tại của cô không thích hợp để đeo món trang sức hoành tráng như vậy, cô lo lắng sẽ mất đi. nên cô ấy đeo thử một lúc rồi cất cẩn thận vào ngăn kéo tủ quần áo.

Đáng tiếc Cố Sách đã nhìn thấy hắn.

Anh cau mày: “Em không đeo à?”

Kiều Y nói: “Không phải là anh không biết em mặc đi làm loại trang phục gì, làm sao có thể phối hợp được? Sau này có dịp thích hợp thì em sẽ đeo.”

Cố Sách : "Có phải em đang ám chỉ anh không mua quần áo cho em không?"

Kiều Y biết Cố Sách nói đùa, liền đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ Cố Sách mặt: "Nói nhảm! chỉ là Quá quý giá, em không dám đeo lên người thôi."

Cố Sách nắm lấy tay cô: "Không được, ngày mai anh nhất định phải đeo!"

Kiều Y bất đắc dĩ đứng dậy, lấy chiếc áo sơ mi cô thường mặc đi làm khoác lên người, sau đó lấy sợi dây chuyền ra đeo vào, cô nghịch nghịch Cố Sách: “Như thế này à?”

Cố Sách nhìn bộ trang phục không có gì nổi bật, không khỏi bật cười.

“Tới đây.” Cố Sách vẫy tay với Kiều Y.

Kiều Y tiến đến Cố Sách, Cố Sách đưa tay nhét sợi dây chuyền vào trong áo, vuốt thẳng cổ áo, hôn lên cái cổ thanh tú: “Là thế này đây.”

Kiều Y nhìn sợi dây chuyền bị y phục che kín, có chút ngơ ngác, quay người vòng tay qua cổ Cố Sách, cười nói: "Đây là hình gì?"

Cố Sách ôm eo cô: "Hy vọng sẽ ở bên cạnh em, giống như anh ở bên cạnh em vậy."

Kiều Y lắc lắc cánh tay: "Nhưng dây chuyền này thực sự mắc quá."

Cố Sách hôn lên một bên mặt cô: “đeo một lần thôi.”

Kiều Y bước tới hôn Cố Sách, sau đó gật đầu: "Được."

Đó chỉ là một yêu cầu nhỏ, tuy có chút vô lý nhưng cô vẫn sẵn sàng hợp tác.

"Cảm ơn vì đã tặng quà cho en."

Hai cái trán chạm vào nhau, giọng nói trầm khàn khàn khàn của Cố Sách vang lên bên tai Kiều Y: “Nếu em thích, anh mỗi ngày đều cho em.”

Hơi thở của Cố Sách ngay sát bên tai Kiều Y, cô quá nhạy cảm, không nhịn được ngứa ngáy, cười khúc khích nói: "Không được."

Cố Sách cắn dái tai cô: "Tại sao? Em không thích à?"

Kiều Y nhăn mặt cười: “em thích, nhưng nếu chúng ta chia tay, em phải trả lại cho anh từng mảnh một, chỉ sợ lúc đấy lại tiếc…”

Cố Sách đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dính chặt đột nhiên trở nên sắc bén: "Muốn chia tay?!"

Kiều Y không ngờ Cố Sách lại có phản ứng lớn như vậy trước một câu nói đùa, cô nghịch cúc áo Cố Sách: "em đùa thôi, sao anh hung dữ thế?"

Cố Sách vẻ mặt không hề dịu dàng chút nào: "Sau này nếu như em còn đùa như vậy, anh sẽ đánh gãy chân em!"

Cố Sách bế cô ném lên giường, sau đó đè lên người cô: "Để anh dùng chân chinh phục em trước, xem em còn có thể chạy trốn hay không!"

Kiều Y bị lột trần trụi, chỉ để lại chiếc vòng cổ gợn sóng trên cơ thể, những viên ngọc trai tròn trịa thấm đầy mồ hôi.

Cố Sách lật cô lại, quay lưng về phía anh, sợi dây chuyền giống như một chiếc chùm chìa khóa khóa chặt Kiều Y và anh.

Một nụ cười mạnh mẽ cuối cùng cũng xuất hiện trên môi anh.

Kiều Y là của anh,là của anh khi anh mười tám tuổi, đó là lần đầu tiên của anh, và nó sẽ luôn là của anh.