Chương 33: Tỷ Tỷ có thể cho xin Wechat không??

Chàng trai nhìn Kiều Y với ánh mắt than phục: "Chị ơi,chị không chỉ có thân hình nóng bỏng mà còn nóng nảy nữa. Chị có thể cho xin WeChat được không?"

Hoắc nghiên nhìn Kiều Y cùng thằng nhóc, nói "cắt", xoay người rời đi.

Nhìn thấy Hoắc nghiên đi rồi, Kiều Y cũng không nói nhảm với thiếu niên nữa mà đi theo cô ra ngoài.

Không ngờ, có vài chàng trai cùng tuổi tụ tập xung quanh họ, chặn đường họ.

Hóa ra họ ở cùng một nhóm!

Kiều Y thấy tình thế không ổn, nắm lấy cổ tay Hoắc nghiên, thấp giọng hỏi: “cô biết bọn họ à?”

Hoắc nghiên vốn không muốn nói chuyện với Kiều Y, nhưng cô cũng phát hiện tình thế hiện tại không ổn, nếu chỉ có một mình cô nhất định sẽ không qua được, đành phải thành thật trả lời: “Tôi không quen biết đám này.” !"

Kiều Y: "cô đến một mình à?"

Hoắc nghiên: "Ừ..."

Kiều Y thở dài: " dũng cảm đấy!"

Hoắc nghiên khịt mũi nói, không chịu thua kém: "cô cũng rất can đảm, nếu ca ca của tôi mà biết cô đến nơi như thế này, anh ấy nhất định sẽ đánh gãy chân cô!"

Kiều Y không quan tâm.

Ừm, cô bé, anh trai em không những không đánh gãy chân mà còn nói sẽ cử tài xế đến đón.

Cậu bé lúc trước đi tới, hồn nhiên nói: “Chị, chúng ta cùng chơi nhé.”

Lúc này hắn vẫn đang giả vờ làm một cậu bé đáng yêu vô hại.

Kiều Y nhìn những người trẻ tuổi vây quanh mình, trên mặt có chút bối rối nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, cô nắm lấy cổ tay Hoắc nghiên nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú.”

Một người đàn ông màu vàng ( Hoàng Mao) đứng bên cạnh vẻ mặt dữ tợn đi tới: “đừng có không biết điều! Biết hắn là ai không? đây là thiếu gia của hắn! Kỷ lão đại "

Kiều Y quay đầu nhìn Hoàng Mao: "Ồ, hắn là Kỷ sư phụ, vậy ngươi là cái gì? Chân chó của hắn?"

Ngày thường,Kiều Y chắc chắn sẽ không vô lý chọc giận đối phương, dù sao thể lực giữa hai bên chênh lệch rất lớn.

Nhưng hôm nay cô đã uống rượu, trong nhiều năm qua, tất cả mọi người từ Trần Lộ đến gia đình Cảnh và nơi làm việc đều dạy cô rằng nuốt cơn giận sẽ chỉ khiến kẻ xấu giành được nhiều lợi thế hơn! Cô không muốn chịu đựng điều đó lúc này.

Hoàng Mao rõ ràng là tức giận, bước tới ra tay.

Anh vừa giơ tay lên đã bị người khác nhéo vào cổ tay khiến anh không thể cử động, cùng lúc đó, một giọng nói vang lên: "Anh làm gì vậy? Đánh phụ nữ?"

Đó là Chu Nguyên.

Anh cứ xem kịch hay cho đến khi nhận ra có điều gì đó không ổn thì phát hiện Kiều Y đang bị bao vây, anh và Linda nhanh chóng đi tới.

Chu Nguyên cao 1,8 mét không sợ tiểu tử thấp hơn mình gần như một cái đầu.

Hoàng Mao chưa bao giờ thua trận, trong mắt tức giận nhìn chằm chằm Chu Nguyên: "Bớt lo chuyện bao đồng đi!"

Hoắc nghiên ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên, trong mắt mang theo sự dịu dàng, đây là mỹ nam muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao!

Sự nam tính của anh chàng đẹp trai này thực sự phi thường và đáng ngưỡng mộ, anh ấy luôn nở nụ cười trong mắt.

Cô ngay lập tức yêu người đàn ông này.

Cô không biết Chu Nguyên và Kiều Y quen biết nhau, nhưng cô cảm thấy có người giúp đỡ đến, lòng tin của cô lại dâng lên, cô chỉ vào mái tóc màu vàng, lớn tiếng nói: “Anh có biết anh trai tôi là ai không?!"

Kiều Y giật mình, sợ cô nói nhiều nên vội vàng kéo Hoắc nghiênn hét lên: "Im đi! Đừng gây phiền toái cho anh trai cô!"

Hoắc nghiên cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, tuy không tin nhưng cô vẫn ngậm miệng.

Cô biết Cố Sách luôn giữ thái độ khiêm tốn, sẽ không bao giờ muốn bị lộ vì can thiệp vào chuyện như vậy.

Chu Nguyên liếc nhìn Hoắc Nghiên, lại nhìn Kiều Nghị: "Vậy là cậu biết chị này?"

Kiều Y không tiện giải thích, đành phải nói chiếu lệ: “Em gái của bạn tôi.”

Hoắc nghiên trợn mắt, cảm thấy có lỗi với Cố Sách: Trong lòng Kiều Y ,Cố Sách chỉ là bạn thôi sao!

Chu Nguyên quay đầu nhìn về phía Hoàng Mao "Mọi người ra ngoài chơi, đừng gây chuyện, sẽ khiến mọi người không vui."

Trong lúc nhất thời, đám đông nhảy múa xung quanh dần dần lùi lại, lặng lẽ theo dõi màn trình diễn, các đồng nghiệp đang ngồi rải rác cũng tụ tập xung quanh, đứng sau Chu Nguyên Kiều Y, vẻ mặt lo lắng nhìn các bên đối đầu nhau.

Một số thanh niên chỉ mới ngoài hai mươi, trong số đó chắc chắn có sinh viên, hiển nhiên là họ không muốn làm lớn chuyện.

Người quản lý hộp đêm cũng nhận thấy sự náo động ở đây nhưng vẫn chưa can thiệp.

Anh biết Kỷ thiếu gia, người kinh doanh xuất khẩu dệt may bông, có rất nhiều tiền và luôn hào phóng với tiền của mình.

Xét về trang phục và khí chất của nhóm Kiều Y, họ chắc chắn không quá dễ gây rối.

Người quản lý không sẵn sàng hành động trừ khi cần thiết.

Kỷ thiếu gia vẫn luôn nhìn Kiều Nghị, bây giờ tình thế lâm vào bế tắc, hắn lại nở nụ cười vui tươi, kéo Hoàng Mao và Chu Nguyên đi: “Hiểu lầm, bạn của ta, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi muốn kết bạn với mọi người. Vì họ không muốn nên hãy quên chuyện đó đi."

Chu Nguyên buông ra, một đám người đi về.

Kiều Y bảo vệ Hoắc nghiên vừa quay người lại thì giọng nói của Kỷ thiếu gia vang lên từ phía sau: "Tỷ tỷ, hẹn gặp lại !"

Kiều Y giả vờ như không nghe thấy, mặc kệ.

Ngược lại, Hoắc nghiên quay người lại giơ ngón giữa cho anh.

Cô rất không phục, chính cô là người đầu tiên trêu chọc, sao cuối cùng lại tập trung vào Kiều Y!

Cô tách khỏi Kiều Y và bước đi nhanh chóng.

Sợ cô lại gây rắc rối, Kiều Y quay người xin lỗi nói với Linda: "Tôi phải đi theo cô ấy, chúng tôi đi trước nhé."

Linda xua tay ra hiệu cho cô nhanh chóng đi theo.

Hoắc nghiên chưa đi xa, cô đang mặc quần yếm, khi ngoài trời có gió thổi, cô rùng mình vì lạnh.

Kiều Y đi theo cô: “Đừng đi loanh quanh nữa, về nhà đi.”

Hoắc nghiên: "Ai cần cô lo!"

Kiều Y thấy cô bé vẫn còn đầy thuốc súng: “Cô nghĩ tôi đang lo à?”

Hoắc nghiên: “Vậy thì đừng lo lắng nữa!”

Kiều Y còn muốn đáp lại, nhưng lại tức giận cười nhạo chính mình: Mình thật sự uống quá nhiều, cãi nhau với một đứa nhỏ hơn mình mười tuổi?

Kiều Y gọi một chiếc taxi, nhét Hoắc nghiênn bất đắc dĩ lên xe.

"Sao cô lại đến một nơi như thế này một mình? Cô không thường xuyên ở lại trong nước, tôi cũng không biết. Loại chuyện này cũng hỗn loạn, nếu hôm nay tôi không ở đây thì kết cục cậu sẽ thế nào?" ?"Kiều Y cuối cùng không thể không nói điều gì đó với Hoắc Nghiên, tôi hy vọng điều này sẽ không xảy ra với cô ấy trong tương lai.

Hoắc nghiên cong môi: "Chẳng lẽ ở nhà tôi có thể nhìn cô thể hiện tình cảm sao? Cố Sách đã nói, ở nhà ngươi là người quyết định, cho nên ta không có chỗ đứng!"

Kiều Y vừa tức giận vừa buồn cười, tự biến mình thành "chị dâu độc ác".

"Nhà của anh trai cô là nhà của cô. Không ai không cho phép cô ở đó. có thời gian để dạy kèm cho Tinh Tinh. Thằng bé không giỏi tiếng Anh nên hãy dạy nó."

Hoắc nghiên trợn mắt: "Đó là con của anh trai tôi,ai cần cô lo!"

Kiều Y lắc đầu, không trả lời nữa, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế để bình tĩnh lại và tỉnh táo.

Cố Sách ngồi trong thư phòng đến mười một giờ, mắt dán vào máy tính, tai lắng nghe tiếng động ngoài cửa.

Sau đó, anh gửi một loạt tin nhắn cho Kiều Y nhưng chỉ nhận được câu trả lời khô khan: Đi ngủ trước đi, lát nữa em sẽ bắt taxi về nhà.

Cố Sách tức giận đến mức trong đầu đếm được đủ một trăm linh tám loại tra tấn.

Khi nhìn thấy ánh đèn ô tô đung đưa trong sân tầng dưới qua cửa sổ, anh gần như ngay lập tức nhảy khỏi ghế.

Khi mở thư phòng ra, anh không chỉ nhìn thấy Kiều Y mà còn có Hoắc nghiênn đang tức giận.

Tình hình thế nào? Hai người đã quay lại với nhau?

Hoắc nghiên trực tiếp trở về phòng.

Cố Sách vừa đến gần Kiều Y liền ngửi thấy mùi rượu, cau mày nói: "Sao vậy?"

Dù vô cùng bất mãn nhưng cô vẫn quay lại bảo dì Ngô chuẩn bị canh giải khát.

Kiều Y mệt mỏi vô cùng: “Chúng ta tình cờ gặp nhau ở ngoài nên cùng nhau về.”

Cố Sách: “Cô ấy không làm gì em chứ?”

Nhìn vẻ mặt của Hoắc nghiên thì có lẽ hai người họ không mấy vui vẻ.