Khi Nhϊếp Kim Thanh đi ngang qua khu vườn nhỏ nơi nhà Cố Sách , anh nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp cùng đứa con của cô ấy đang cười nói vui vẻ.
Hai người chơi đùa thoải mái nhưng họ không nhận ra rằng có người đang đứng bên cạnh mình.
Cho đến khi những Tinh Tinh chạm vào cơ thể săn chắc của người đàn ông.
Nhϊếp Kim Thanh ôm Tinh Tinh, ngồi xổm xuống, cười hỏi: “Ngươi nhất định là Cố Sách con trai?”
Tinh Tinh nhìn người chú kỳ lạ này. Cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"
Nhϊếp Kim Thanh nhéo mặt: "Ta là bạn tốt của cha ngươi, gọi chú."
Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn Kiều Y ở một bên, không biết nên nói gì, đây là một người đàn ông xa lạ.
Nhϊếp Cẩm Thanh đứng lên nhìn Kiều Y, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân: “Ngươi... là gia sư à?”
Kiều Y mặc một chiếc áo len dệt kim dài vừa phải ở phần thân trên, một chiếc váy dài ở phần thân dưới, trang điểm nhẹ nhàng, trông cô ấy dịu dàng và dịu dàng, thực sự giống như một giáo viên.
Kiều Y không biết trả lời câu hỏi đơn giản này như thế nào, cho đến bây giờ cô vẫn chưa cân nhắc xem mình ở đây có địa vị gì, chẳng lẽ cô chỉ là mẹ nuôi của Tinh Tinhsao?
Điều Cố Sách nói khi bỏ cô lại là cô không có nơi nào để ở và đang tạm thời ở đây.
Tinh Tinh lớn tiếng nói: “Bà ấy là mẹ của tôi!”
Nhϊếp kim Thanh rất biết rõ gia đình bọn họ, vênh váo bước vào nhà như một ông chủ, khoa trương chào hỏi: “Dì Ngô, lâu rồi không gặp, sao da chị có vẻ khá hơn nhỉ? ?"
Dì Ngô đã ngoài bốn mươi có chút xấu hổ khi bị một đàn em tầm hai mươi trêu chọc, nhưng lời nói của đàn em vẫn rất có ích: “Chỉ có ngươi là người có miệng ngọt ngào thôi.”
Nhϊếp Kim Thanh mỉm cười đưa một đống túi xách ra: “Dì Ngô có thể chia sẻ một ít quà tôi mang đến cho chị ở Thái Lan.”
Dì Ngô nhận lấy quà, cảm ơn: "Cố tổng đang ở thư phòng, Cậu đi đi."
Nhϊếp Kim Thanh lên lầu ngâm nga một giai điệu.
Cố Sách ngẩng đầu liếc nhìn nam tử tuấn mỹ từ cửa đi vào, sau đó tiếp tục chuyên tâm vào công việc trước mặt: "Sao anh lại tới đây?"
Nhϊếp Kim Thanh đi tới ngồi vào bàn làm việc, bưng đĩa trái cây của Cố Sách lên bắt đầu ăn: "Nghe nói bảo bối của ngươi đã tìm được, ta tới xem xem."
Cố Sách cũng không ngẩng đầu lên: " quá rám nắng."
Nhϊếp Kim Thanh sờ sờ mặt mình: "Ta có bạn gái mới, nàng ép ta đi Thái Lan một tháng ."
Sau đó, anh ấy bước tới, hạ giọng: "Này, Thái Lan vui lắm. Nếu không dẫn bạn gái đi cùng sẽ vui hơn. Lần sau chúng ta cùng đi nhé."
Nhϊếp Kim Thanh là một tay chơi, luôn vui vẻ, cha mẹ hai nhà là bạn cũ, anh ấy đi theo Cố Sách từ khi còn nhỏ, khi Nhϊếp Kim Thanh la hét và khóc, Cố sách không chỉ từ chối rời đi mà sẽ ôm anh và lau nước mũi và nước mắt cho anh.
Cố Sách biết hắn đang nói cái gì: "Không có hứng thú."
Nhϊếp Kim Thanh: "Này, đừng lúc nào cũng kiêng khem, suốt ngày giữ vẻ mặt nghiêm túc, không có người phụ nữ nào dám đến gần ngươi. Ta nói cho ngươi biết, nam nhân chỉ có mấy năm, nếu bây giờ ngươi không tận hưởng." , về sau ngươi sẽ già đi. "Cho đến khi nhìn thấy mỹ nữ không chịu nổi, ngươi không biết hối hận."
Anh ta nói một cách nghiêm túc,Cố Sách coi như điếc.
Nhϊếp Kim Thanh: "muốn vui vẻ phải đi theo ta"
Cố Sách bĩu môi: "thật là xấu hổ."
Nhϊếp Kim Thanh: "Chuyện này có gì xấu hổ? Ta và ngươi đồng ý, ai nấy đều vui vẻ. Nhưng ngươi và chị dâu xa nhà lâu như vậy, ngươi cũng chưa gặp được người nào ngươi thích?"
Cố Sách luôn là một người nghiện công việc và không để tâm nhiều đến vấn đề tình cảm, cuộc hôn nhân trước đây của anh chủ yếu là một cuộc hôn nhân kinh doanh, việc sinh ra Tinh Tinh chỉ là chuyện thuận theo tự nhiên và đón nhận mọi việc một cách tự nhiên.
Thực sự không có gì có thể lay động trái tim anh trong suốt những năm qua.
Nhưng Kiều Y là gì?
Có lẽ vì chút ám ảnh về năm đó mà anh có những cảm xúc khác lạ với cô.
Anh hy vọng nhận được nhiều tình cảm và sự quan tâm hơn từ Kiều Y ngoài tìиɧ ɖu͙©, nhưng đó là do tính cách độc đoán của anh.
Nhưng đó không phải là tình yêu.
Nhϊếp Kim Thanh: “Đúng rồi, lúc mới vào, ta nhìn thấy con trai của ngươi, trong đó có một cô gái. Tinh Tinh gọi cô ấy là mẹ? Ta mới đi có một lát mà không tìm cho ta một người chị dâu mới.” ?!"
Nhϊếp Kim Thanh giả vờ bị oan, tựa như Cố Sách là người vô tâm.
Cố Sách: “Mẹ nuôi của Tinh Tinh, Tinh Tinh đã theo cô ấy mấy năm nay rồi.”
"Cái gì?!"
Nhϊếp Kim Thanh từ trên bàn đi xuống, nhìn Cố Sách: "Ý của ngươi là, con trai của ngươi bị cô ta bắt cóc? Ngươi chẳng những không đánh chết nàng? Còn bỏ nàng ở nhà?!"
Cố Sách có chút bất mãn: "cô ấy không bắt, nàng nhặt."
Nhϊếp Kim Thanh: "Có cái gì khác nhau? Hơn nữa đó cũng không phải trọng điểm. Tại sao anh lại bỏ cô ấy ở đây? Điều này không có lợi cho việc xây dựng lại quan hệ gia đình giữa anh và con trai."
Nhϊếp Kim Thanh thực sự lo lắng cho người anh trai thông minh và có võ của mình.
Cố Sách: “Tinh Tinh có tình cảm tốt với cô ấy ,với cả hiện tại cô ấy cũng không có nơi ở.”
Nhϊếp Kim Thanh đương nhiên biết Cố Sách quanh năm làm từ thiện, mỗi năm quyên góp không ít tiền, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ nữ nhân ở nhà chỉ vì nàng không có chỗ ở.
Chỉ có một lời giải thích.
"Anh đã yêu cô ấy!"
Cố Sách không trả lời.
Bởi vì tôi không có câu trả lời.
Nhϊếp Kim Thanh: "Ngươi thật sự bị nàng hấp dẫn sao?!"
"Chậc chậc, quan hệ của các ngươi thật thú vị a." Nhϊếp Kim Thanh giơ ngón tay cái lên Cố Sách, hàm ý nói: "Ca ca của ta còn có thể chơi!"
Cố Sách không để ý tới Nhϊếp Kim Thanh không đứng đắn, hắng giọng: "A, ừ, cậu có nhớ tôi đã kể cho cậu nghe chuyện tôi đến nhà bà ngoại vào năm thứ hai không?"
Nhϊếp Kim Thanh bĩu môi: "Ta đương nhiên nhớ rõ, ngươi không có dẫn ta đi, vậy mà còn lén lút sau lưng ta chơi đùa."
Cố Sách: “Cô ấy chính là người phụ nữ đó.”
Nhϊếp Kim Thanh mở to hai mắt, tin tức này so với Cố Sách bỏ lại con nuôi mẹ nuôi còn chấn động hơn rất nhiều!
"Cô ấy là một con điếm?!"
“Vậy anh vẫn giữ cô ấy bên mình à?!”
Chỉ có Nhϊếp Kim Thanh biết Cố Sách, hắn cũng biết Cố Sách bị vết nhơ đó làm phiền nhiều năm sau đó.
Cố Sách bất mãn liếc hắn một cái: "Cô ấy không phải gái điếm, lúc đó còn là sinh viên."
Để tránh hiểu lầm, tôi nói thêm một câu nữa: “Tốt nghiệp cấp 3, người lớn.”
Nhϊếp Kim Thanh vẫn không tin có sự trùng hợp như vậy.
"Cô ấy là bạn cùng lớp của Trần Lộ. Trần Lộ ghen tị với cô ấy và cố tình chuốc cô ấy uống rượu say."
“Vậy tại sao anh lại giữ cô ấy ở bên cạnh để tiếp tục mối quan hệ?”
“Tôi không biết.” Cố Sách không giấu giếm điều gì, anh chỉ hy vọng Kiều Y luôn ở trong tầm mắt anh.
"Vậy bây giờ cậu là... cái đó."
Cố Sách không trả lời, nụ cười trên mặt coi như là ưng thuận.
Nhϊếp Kim Thanh há hốc miệng kinh ngạc: "Chậc chậc, ca ca, ngươi thật là chơi giỏi a, ca ca của ta trước đây trước mặt ngươi làm trò hề."
Cố Sách không muốn giải thích.
Nhϊếp Kim Thanh: "Vậy anh yêu cô ấy?"
Cố Sách: "Không biết."
Nhϊếp Kim Thanh: “Trước đây anh chưa bao giờ để một người phụ nữ đến gần mình, đây là lần đầu tiên anh đưa cô ấy về nhà.”
Cố Sách nghiêm túc nghiên cứu: “Có phải là tôi yêu cô ấy không?”
Nhϊếp Kim Thanh gật đầu: “Bình thường anh không để phụ nữ ở bên cạnh mình, chúng tôi thậm chí còn đánh cược rằng anh có thể là gay. Dựa theo hành vi của anh, anh sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót với bất kỳ ai đã làm tổn thương anh, con trai anh đang nằm trong tay cô ấy. "Người phụ nữ đó ở trong nhà anh bốn năm cũng không phải chuyện bình thường. Hơn nữa, anh và cô ấy có mối liên hệ như vậy, anh cảm thấy khác với cô ấy. Tôi nói với anh với tư cách là người đã từng ở đó, đây chính yêu."
Cố Sách nghĩ đến lời nói của Nhϊếp Kim Thanh: “Nếu tôi để cô ấy đến công ty của tôi làm việc thì sao?”
Nhϊếp Kim Thanh vỗ bàn: "Xong rồi!"