Ngu Bạch Đường ngồi xuống sofa, nhìn sang Giản Nhiên, "Cậu cũng nhận ra rồi đúng không? Gia đình của cậu, người hâm mộ của tôi, dường như ai cũng biết chuyện chúng ta đang hẹn hò."
"Ngừng lại." Giản Nhiên giơ tay ra hiệu dừng, "Là cậu đang hẹn hò với tôi, không phải tôi hẹn hò với cậu, hiểu chưa?"
Chắc chắn là Ngu Bạch Đường mặt dày theo đuổi rồi lừa gạt hẳn, nếu không hẳn đâu có đồng ý.
Mắt Ngu Bạch Đường giật giật, trán nổi một dấu thập nhỏ.
Giản Nhiên chỉnh lại chỗ quan trọng nhất, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn, "Ok, cậu nói tiếp đi."
Nếu là ở trường học, Ngu Bạch Đường chắc chắn sẽ không ngần ngại kêu hắn cút, nhưng bây giờ lại phải kiên nhẫn.
Cậu luôn biết che giấu cảm xúc, hơi nhếch môi cười nhẹ, "Vì vậy nếu đột ngột chia tay sẽ không chỉ khiến người ta nghi ngờ mà còn gây ra nhiều rắc rối không cần thiết."
"Tôi đề nghị chúng ta hợp tác, đóng vai người yêu một thời gian, quay xong chương trình thực tế rồi công khai chia tay. Như vậy sẽ dần dần cho người xung quanh thời gian thích ứng, cậu thấy sao?"
Giản Nhiên ngồi trên chiếc sofa nhỏ đối diện, một chân gác lên, đầu mũi chân nhẹ chạm xuống sàn, không tự chủ mà chìm vào suy nghĩ.
Thành thật mà nói, lời đề nghị của Ngu Bạch Đường là tiện lợi và hợp lý nhất hiện tại, Giản Nhiên không thể tìm ra lỗi, nhưng hẳn đã quen đối đầu với Ngu Bạch Đường nên không muốn nhanh chóng đồng ý.
Hắn cố ý nâng cằm lên, liếc Ngu Bạch Đường, "Chỉ là một chương trình thực tế thôi, hủy thì hủy, cùng lắm là bồi thường tiên."
"So với tôi, cậu mới là người không có lựa chọn, đúng không?"
Trên mặt Giản Nhiên viết rõ bốn chữ "mau tới năn nỉ", Ngu Bạch Đường rũ mi, trực tiếp thừa nhận, "Cậu nói đúng. Tôi không có lựa chọn, bà ngoại và tôi đều cần số tiền này."
Giản Nhiên ngẩn ra.
Hẳn không ưa Ngu Bạch Đường từ lâu, giờ đối phương hạ mình trước hẳn, nhưng hắn lại không cảm thấy vui như tưởng tượng.
Cậu là nhân vật nổi tiếng của trường Thân Thành, đương nhiên Ngu Bạch Đường có rất nhiều tin đồn, một trong số đó là: mẹ cậu là kẻ phá hoại gia đình người khác, sau khi sinh ra cậu thì bỏ trốn với một gã đàn ông khác, để lại Ngu Bạch Đường và bà ngoại lớn tuổi sống nương tựa vào nhau.
Các cô gái trong lớp luôn bàn tán về chuyện này đầy lòng thương cảm, vì vậy hộc bàn của Ngu Bạch Đường luôn chất đầy sữa, hạt dinh dưỡng và các loại đồ ăn vặt.
Giản Nhiên chán ghét bộ dạng thản nhiên của Ngu Bạch Đường.
Ghét sự khéo léo lõi đời của cậu, ghét việc cậu vì tiền mà từ bỏ lòng tự trọng, nhưng điều đó không có nghĩa là Giản Nhiên muốn lợi dụng lúc khó khăn để giành phần thẳng.
"Được rồi, biết là cậu không có tiền, tôi đồng ý." Giản Nhiên mím môi, không tự nhiên mà quay đi.
Ngu Bạch Đường có một nốt ruồi nâu nhạt dưới mắt, lúc này, hàng mi dài và cong rũ xuống, phủ lên bọng mắt, theo nhịp thở mà khẽ run, lộ ra vẻ yếu đuối như thủy tinh.
Không lạ gì mà mấy cô gái trước đây đều thích vây quanh cậu ta, Giản Nhiên nghĩ, "Nói rồi đó, quay xong là chia tay, cậu đi cầu của cậu, tôi đi đường của tôi."
Ngu Bạch Đường cười nhẹ, "Được, một lời đã định."
"À, vừa nãy mẹ cậu nhắn tin cho tôi, cậu xem rồi trả lời đi."
Mặt Giản Nhiên đầy vẻ khó hiểu, cầm điện thoại lên xem, thấy mẹ Giản nửa giờ trước nhắn cho Ngu Bạch Đường, [Đường Đường, bạn của ba con gửi tới nhiều thịt nai, nếu không bận thì cuối tuần này về nhà ăn với Nhiên Nhiên nha con.]
[Dạ con biết rồi mẹ [Chó con cúi chào]]
"Chậc", Giản Nhiên vừa gõ chữ vừa lẩm bẩm, "Chắc chắn là ông anh chết tiệt đã mách lẻo rồi, để xem về nhà tôi đối chất với anh ấy thế nào... Hử?"
Giản Nhiên định trả điện thoại cho Ngu Bạch Đường, nhưng ngón tay vô tình lướt vào tin nhắn mới nhất, [Chị Kiều: Có thể thì có thể, nhưng chẳng phải vị kia nhà em muốn lên show để khẳng định chủ quyền hả, sao lại không đi nữa?]
[Hai đứa cãi nhau à?]
Giản Nhiên cau mày lướt lên xem, quả nhiên, Ngu Bạch Đường đã tìm sẵn đường lui từ trước, còn giả vờ tỏ ra đáng thương để lừa người khác, mệt hẳn vừa rồi còn thấy áy náy.
"Tốc độ nhanh thật đấy, chưa đến nửa tiếng đã tìm xong chỗ dựa mới rồi."
Ngu Bạch Đường nhìn thẳng vào mắt hắn, vì tức giận mà đôi mắt kia trở nên sáng rực.
Vài giây sau, cậu lại bật cười, không thể nhịn được nói, "Sao vậy, chỉ cho phép cậu ghét tôi, đối phó tôi, không cho phép tôi tìm đường lui cho mình à?"
Nụ cười rực rỡ ấy làm Giản Nhiên vừa tức giận vừa bực bội, lời nói cũng mất hết chừng mực, "Nếu cậu đã tự mình hiểu lấy, vậy có vài điều tôi nói thẳng luôn."
"Tôi không tin cậu, lát nữa tốt nhất chúng ta nên soạn một bản hợp đồng, giấy trắng mực đen ghi rõ những điều được và không được làm, để tránh có người nào đó lợi dụng sơ hở."
Lần sau, nếu hắn còn cảm thấy thương hại tên lừa đảo quỷ quyệt này nữa, hắn sẽ đổi sang họ Ngu!