Chương 28

Giản Nhiên đã xem buổi phát sóng trực tiếp, cơn giận sớm đã tan biến. Lúc này, những lời nói của cậu như gió thoảng qua tai, thậm chí hắn còn vui vẻ giảng giải, "Họ là cặp đôi giả thật đấy, nhưng không có nghĩa là họ không có lợi ích chung. Cần thận kẻo bị họ lừa, đến lúc đó bị bán còn phải đếm tiền cho họ nữa."

"....."

"Đợi đã, cậu không định lôi kéo Tô Thường An đó chứ?"

Ngu Bạch Đường không phản đối, gần như đã ngầm thừa nhận.

Giản Nhiên nhíu mày, "Tin không, cậu vừa nói gì với cậu ta thì họ Biện kia đã biết rồi, trắng trợn để lại nhược điểm."

Ngu Bạch Đường không ngốc như vậy, nhưng cũng lười giải thích, "Cá cược không? Nếu tôi thành công, từ giờ trong chương trình này cậu phải nghe theo tôi, không được như chiều nay nữa."

Giản Nhiên tức cười, "Nếu cậu thua thì sao?"

Ngu Bạch Đường suy nghĩ, không nghĩ mình sẽ thua, "Nếu tôi thua... cậu nghĩ nên làm gì?"

Giản Nhiên cười ranh mãnh, "Tôi chưa nghĩ ra, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết."

"Được." Ngu Bạch Đường đồng ý một cách dứt khoát.

Đêm càng khuya, Ngu Bạch Đường tắt đèn nằm trên giường, lúc thì nhớ bà ngoại, lúc lại suy nghĩ cách cư xử với Giang Nhuế, trằn trọc mãi không ngủ được.

Cậu muốn tìm hiểu sở thích của đối phương, quay sang thấy Giản Nhiên đã ngủ say, tư thế ngủ thoải mái, không chút lo lắng cho ngày mai.

....

Sáng hôm sau lúc chín giờ, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Long Sơn, Ngu Bạch Đường cùng Giản Nhiên và Giản Minh Hi đều được trợ lý bảo vệ kỹ càng, đeo kính râm, khẩu trang và mũ lưỡi trai, sau khi được Giang Nhuế dặn dò thêm một đống điều mới bước ra khỏi cổng VIP.

Vừa vào sảnh, Giản Nhiên ngay lập tức nhận ra dáng người cao ráo quen thuộc, "...Sao mẹ tôi lại đến thế?"

Ngu Bạch Đường sững sờ, nhìn theo ánh mắt của hắn.

Không cần tìm kiếm kỹ, rất nhanh đã bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ.

Giang Nhuế trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, mặc váy đen, giày cao gót, đeo kính râm màu trà, từ xa đã vẫy tay chào họ. Phía sau bà có vài vệ sĩ cao lớn, thu hút ánh nhìn của khách qua đường tưởng rằng gặp người nổi tiếng, ánh mắt tò mò.

Khi ba người họ đến gần, sự chú ý lại chuyển sang Ngu Bạch Đường, sự dò xét cũng trở thành thì thầm to nhỏ, "Số đầu tiên của chương trình hôm nay kết thúc rồi đúng không?"

"A a a, chiều cao, dáng người, còn cả hai lớn một nhỏ, đúng là họ rồi!"

Cô gái mặc áo hồng nắm tay bạn mình lắc lắc, trông cực kỳ phấn khích.

Dù vậy, họ không dám gọi to tên Ngu Bạch Đường, chỉ dám nhỏ giọng thăm dò, "Bé Minh Hi!"

Giản Minh Hi nghiêm mặt, như người lớn dạy bảo, giả vờ như không nghe thấy gì.

Trước đó dì Kiều cũng đã dặn bé, nếu trên đường có ai gọi tên, đừng trả lời để tránh gây phiền phức cho chú Ngu.

Nhưng cậu bé vẫn còn nhỏ, theo phản xạ nhìn Ngu Bạch Đường, vẫn để lộ chút manh mối.

Giản Nhiên bên cạnh lẩm bẩm, "Xem ra cách của quản lý nhà cậu không hiệu quả, vẫn bị nhận ra."

"Chậc, phiền phức thật."

Ngu Bạch Đường nói, "Sợ phiền phức thì cậu đi trước đi."

"Không thể được." Giản Nhiên từ chối ngay lập tức.

Mẹ hắn đang ở phía trước nhìn hắn kìa. Trước đây khi hẳn đi học, bà còn chẳng đến đón mấy lần, giờ nói là đến vì hẳn, ai mà tin được.

Đang nói chuyện, hai cô gái tay trong tay tiến đến trước mặt Ngu Bạch Đường, cần thận mà không giấu được sự phấn khích, "Đường Đường, thật sự là anh sao! Chúng em đều là fan của anh, thích anh từ khi anh mới debut!"

"Có thể ký cho chúng em một chữ ký được không?"

Gặp mặt trực tiếp và đáp lại lời bình luận là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau. Trước đây họ rõ ràng là người xa lạ chưa từng gặp, nhưng nhìn vào mắt họ, Ngu Bạch Đường lại thấy sự yêu thích thuần khiết không che giấu.

Cậu gật đầu nhẹ.

Hai cô gái nhanh chóng lấy ra bưu thϊếp và bút.

Ngu Bạch Đường vốn lo lắng chữ viết của năm năm trước và hiện tại sẽ khác nhau, nhưng khi cậu cầm bút, cơ thể như có trí nhớ, tự động viết ra ba chữ xinh đẹp và lưu loát.

Hai cô gái lại chớp mắt nhìn Giản Nhiên.

Một người nói: "Sếp Tiểu Giản, Đường Đường đã ký rồi, anh cũng có thể ký cho chúng em một chữ không? Làm ơn mà."

Người kia nói: "Sếp Tiểu Giản, đừng vì Biện Úc mà cãi nhau với Đường Đường, chúng em lo muốn chết."

Giản Nhiên không nói gì, kính râm che đi biểu cảm của hắn, hai cô gái hơi lo lắng, mặt càng đỏ hơn.

Ngu Bạch Đường đang định nói, Giản Nhiên đã đưa tay ra, "Đưa cho anh."

Sau đó hắn ký tên ngay bên cạnh chữ ký của Ngu Bạch Đường.

Cô gái áo hồng nhận lại bưu thϊếp, ở giữa thêm một trái tim, trân trọng ôm vào lòng, "Đường Đường, chúng em không làm phiền các anh nữa."

"Chúc hai anh trăm năm hạnh phúc!"

Giản Nhiên nhìn qua kính râm không che giấu quan sát Ngu Bạch Đường, quay lại thấy cậu cũng đang nhìn mình, "Nhìn cái gì?"