Chương 23

Ngu Bạch Đường dở khóc dở cười, ngồi xuống giúp cậu bé cởi khuy áo sau đó giúp cậu bé cài lại.

Giản Nhiên nhíu mày, đường nét môi căng chặt, xung quanh hắn tỏa ra luồng khí tức giận rõ rệt. Hắn vẫn còn nhớ về giấc mơ đó, khuôn mặt người trong mơ đã trở nên mờ ảo, nhưng hẳn nhớ cảm giác hạnh phúc vô tận khi gặp người đó.

Chết tiệt, chẳng lẽ hắn muốn yêu đương?

"Cậu và Minh Hi đi rửa mặt trước, tôi đến nhà trưởng thôn lấy nguyên liệu." Ngu Bạch Đường rửa mặt qua loa, đứng ở cửa dặn dò Giản Nhiên.

Đã tám giờ rồi, nguyên liệu đến trước thì được trước, nếu Biện Úc đến trước bọn họ, gã chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cậu.

[Đợi đã, Đường Đường, anh định ra ngoài như vậy sao? Trang điểm đâu? Sản phẩm chăm sóc da đâu? Chỉ bôi chút kem dưỡng ẩm là xong???]

[Đây là gì gọi là thanh khiết không cần tô điểm nhỉ (ngửa người)]

[Anh quay phim thêm điểm! Sáng sớm đã cho tôi cảnh cận mặt, tôi không chịu nổi rồi... [chảy máu mũi]]

Qua màn hình đã như vậy, lúc Giản Nhiên đối mặt trực tiếp với cậu càng cảm thấy choáng váng.

Lần đầu gặp, người trong mơ dường như cũng vậy, để lại cho hắn nửa sườn mặt mịn màng...

Ngu Bạch Đường bước ra khỏi cổng, đúng lúc gặp Thẩm Mính đi từ phía đông tới, "Anh Thẩm, trong nhà lớn còn nguyên liệu không?"

"Đừng nhắc nữa," Thẩm Mính vẫy tay, "Biện Úc dậy còn sớm hơn cả gà, một mình lấy đi hơn nửa số nguyên liệu, chúng ta đến muộn, chỉ còn nhặt nhạnh chút ít thôi."

"Em cũng không cần đi nữa đâu, nhà lớn chỉ còn nửa túi gạo, anh đã mang cho em rồi đây."

"Cảm ơn, anh vất vả rồi." Ngu Bạch Đường hiểu rõ số gạo này chắc chắn là do nhà Thẩm và nhà Chu thương lượng chia sẻ với nhau, nhưng cậu vẫn không nhịn được nhíu mày.

Ban ngày hoạt động nhiều, ăn cháo dễ tiêu hóa, có lẽ chưa đến bữa đã đói rồi.

"Đừng khách sáo như vậy, coi như cảm ơn em hôm qua đã chăm sóc Chi Chi. Anh đã hẹn với Chu Mục, nếu không đủ ăn sẽ đến nhà Biện Úc và đạo diễn xin miếng cơm, ai bảo anh ta lấy nhiều như vậy, ai kêu đạo diễn lại nham hiểm... Em có muốn tham gia không?"

Ngu Bạch Đường cười gật đầu, "Được thôi, đánh bại đạo diễn nham hiểm, chúng ta không thể từ chối."

Thẩm Mính vỗ vai cậu, khi đi cũng thở dài, "Chúng ta quen sống đảo lộn ngày đêm, dù chuông báo thức kêu cũng không dậy nổi."

Chuông báo thức?

Chuông báo thức nào?

Hôm qua quá mệt mỏi, Ngu Bạch Đường ngủ một mạch đến khi tự nhiên tỉnh, nếu chuông báo thức kêu, chắc chắn cậu sẽ dậy tåt.

Vị trí của họ gần nhà bà Từ, Giản Nhiên đang rửa mặt trong sân cũng nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện.

Trong lòng hắn mắng Biện Úc một trận, hối hận vì hôm qua không mua ít đồ ăn vặt để dự trữ, rồi bỗng nhớ lại một chuyện khác.

Sáng nay khi mơ màng nửa tỉnh nửa mê, dường như có thứ gì đó kêu lên vài tiếng, rồi hắn ném nó ra ngoài.

Không phải hẳn vừa tình cờ ném vỡ nó chứ?

Giản Nhiên càng nghĩ càng lo, vội vàng bỏ lại Giản Minh Hi đang ngoan ngoãn đánh răng, nhanh chóng quay về phòng. Quả nhiên, hẳn tìm thấy chiếc đồng hồ báo thức bị vỡ trong góc. Hắn liếc nhanh ra cửa, rồi vội vàng giấu chiếc đồng hồ bị vỡ vào tủ quần áo.

Sau khi trở lại sân, hắn mới chợt nhận ra.

Ơ, tại sao mình phải lo lắng?

Nếu là trước đây, hắn đã thản nhiên nói với Ngu Bạch Đường, "Đúng rồi, chính tôi ném đấy, ai bảo nó ồn ào làm phiền giấc ngủ."

Trong khi đang tự mâu thuẫn, Ngu Bạch Đường đã quay lại.

Cậu xoa đầu Giản Minh Hi, rồi nhẹ nhàng thảo luận với Giản Nhiên, "Chúng ta dậy muộn nên chỉ nhận được một túi gạo nhỏ, ba người ăn chắc chắn không đủ. Cậu muốn đi xin cơm nhà khác hay cùng tôi làm nông để đổi lấy thực phẩm?"

Ngay từ đầu Ngu Bạch Đường đã không định đi xin cơm, đặc biệt là từ Biện Úc, nhưng cậu cũng không thể quyết định thay cho cả ba người, Giản Nhiên có thể không đồng ý.

Giản Nhiên phản xạ nhanh chóng đáp, "Tất nhiên tôi sẽ đi cùng cậu rồi..."

Ngu Bạch Đường ngạc nhiên ngâng đầu, nhớ lại chuyện hôm qua, không nhịn được hỏi, "Sáng nay cậu có nghe thấy đồng hồ báo thức kêu không?"

"Không có!" Mặt Giản Nhiên hơi đỏ lên, lớn tiếng nói, "Tôi nhớ... phòng chúng ta làm gì có đồng hồ báo thức, nhóm đạo cụ có phải quên mang không?"

[Hahaha]

[Nhân viên trường quay: lợi hại]

[Vạn Tương: Xin chào, vui lòng thanh toán phí đạo cụ và phí im lặng [cười nhạt]]

[Sếp Tiểu Giản: Mọi người nghe rõ gợi ý chưa, đừng ai nói một từ nào về chuyện này với Ngu Bạch Đường! (ánh mắt đe dọa.jpg)]

Ngu Bạch Đường không quá bận tâm, nhanh chóng tìm bà Từ giải thích, "Bà ơi, nếu bà không tiện thì không sao, chúng cháu có thể đi xin nhà khác."

Bà Từ là người thật thà, nghe nói mấy đứa trẻ không có gì ăn phải nhịn đói, lập tức vào nhà mang ra nhiều thứ, "Mấy ngày trước có mấy người thanh niên đến đưa đồ ăn thức uống, nói là quay chương trình, nhà nào cũng có phần, bây giờ đúng lúc cần, không cần làm việc gì cả."