Chương 16

"Đúng vậy, thầy đầu bếp của đạo diễn Vạn dạy đấy, bận rộn hai tiếng mới làm xong," Triệu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ở trước mặt Ngu Bạch Đường ngại ngùng giống như thiếu nữ, đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào cậu.

"Còn mấy món nữa chưa làm xong?"

"Cộng với nguyên liệu mới mua, còn bốn món nữa."

"Để em giúp một tay." Ngu Bạch Đường xắn tay áo, vừa quay người đã suýt va phải Giản Nhiên, "Đứng gần thể làm gì?"

Giản Nhiên xách túi đồ, nói như chuyện hiển nhiên: "Giúp cậu mà."

"Cậu không làm phiền là tôi cảm ơn trời đất rồi." Ngu Bạch Đường không ngăn cản. Giản Nhiên cố chấp như lừa, chuyện đã quyết thì có kéo cũng không được, cậu không muốn làm lớn chuyện trước ống kính.

Ngu Bạch Đường tách từng bông cải ra đặt vào chậu, định rửa thì thấy Giản Nhiên chặn ống nước kín mít, "Làm ơn tránh ra."

"Tay bị thương, đừng dính nước."

Câu nói khiến cả hai người đều ngẩn ra.

Sự ngỡ ngàng chỉ lưu lại trong mắt Ngu Bạch Đường nửa giây, rồi cậu trở lại bình thường: "Không sao."

Đôi khi, việc đã bắt đầu thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Giản Nhiên móc từ túi ra hai hộp thuốc mỡ đã bị vò nát đưa cho cậu: "Nè, siêu thị bên cạnh có tiệm thuốc, tiện thể mua cho cậu."

Ngu Bạch Đường nghi ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Không phải cậu gây rắc rối gì rồi chứ?"

Nhận của người khác cái gì, sau này chuyện vỡ lở không thể ngang nhiên mắng người ta được.

"?"

Giản Nhiên bật cười: "Cậu không thể nghĩ tốt về tôi sao? Tôi không thể đơn giản là quan tâm đến cậu hả?"

Ngu Bạch Đường mấp máy môi: "Cậu cũng có lúc tốt bụng thế à?"

Giản Nhiên hừ lạnh, lấy bông cải làm nơi trút giận mà cọ rửa: "Tôi làm vậy vì... cậu tự biết mà."

Hắn chỉ có một trăm đồng giấu kỹ, còn lại đều bị Vạn Tường lấy hết. Nếu không phải vì tội nghiệp Ngu Bạch Đường, giữ lại tiền để mua thêm đồ ăn chẳng phải tốt hơn sao?

Ngu Bạch Đường: "?"

Tôi biết cái nắp ấm trà ấy.

"Được rồi, cọ nữa là trụi hết đấy." Ngu Bạch Đường tắt vòi nước, bưng chậu đi.

Trong mắt Giản Nhiên, cái dáng lưng ấy giống hệt như đang bỏ chạy.

Tối nay có thể nói là bữa ăn thịnh soạn nhất từ khi đến làng Đình Trúc, có thịt có rau, Ngu Bạch Đường còn mượn nước canh bò để nấu mì gói, vừa bưng lên đã bị lũ trẻ tranh hết sạch.

Các khách mời rất hòa thuận, khiến khán giả xem video có thể ăn thêm hai bát cơm.

Thời gian chẳng mấy chốc đã đến chín giờ. Đối với những người có thói quen thức khuya, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu. Tuy nhiên, ngày hôm nay vừa phải di chuyển vừa phải làm nông, ai cũng mệt rã rời, nên cảm thấy buồn ngủ sớm.

Trên đường về nhà, Chu Mục hít một hơi thật sâu không khí ở nông thôn, không còn chút hình tượng nào vừa đi vừa vươn vai: "Thực ra ở thành phố lâu rồi, thỉnh thoảng về quê ở vài ngày cũng rất tốt."

Giản Nhiên nghĩ, đúng là rất tốt, nhưng hôm nay làm việc mệt như cả đời rồi, ngoài nấu ăn và cho heo ăn thì còn phải chăm sóc trẻ con, ngày mai không biết còn có thử thách gì đang chờ hắn...

"Ay, anh đến rồi, Bạch Đường, cậu Giản, mai gặp lại nhé."

"Bye bye." Giản Nhiên yếu ớt vẫy tay, không hề nói quá, giờ mà cho hẳn cái giường thì lập tức hắn có thể nằm xuống ngủ ngay.

Nhìn lại Ngu Bạch Đường...

"Này," Hắn đυ.ng nhẹ vào tay Ngu Bạch Đường, "Cậu không mệt hả?"

"Cũng bình thường." Ngu Bạch Đường mở cửa phòng, trải giường gọn gàng, lấy ra hai bộ đồ ngủ từ vali, rồi dẫn Giản Minh Hi đi rửa mặt đánh răng.

Trong khi đó, Giản Nhiên nằm dài trên giường, mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Khi trở lại sau khi đã rửa mặt, Giản Nhiên vẫn nằm dài, ánh mắt từ trần nhà chuyển sang nhìn Ngu Bạch Đường.

Ngu Bạch Đường hơi cau mày: "Cậu định ngủ như vậy đó hả?"

Giản Nhiên không động đậy, lẩm bẩm: "Cảm giác cơ thể bị hút cạn sức lực..."

Giờ đây, hắn đang tự vẫn lại cuộc đời mình, năm năm sau hắn có thể nghĩ không thông, bỏ qua biệt thự thoải mái để đến đây chịu khổ sao?

Buổi phát sóng trực tiếp sẽ kết thúc vào lúc 11 giờ tối, hàng ngàn đôi mắt đang theo dõi. Nghĩ đến việc còn phải diễn vai người yêu với Giản Nhiên thêm hai tiếng nữa, Ngu Bạch Đường cảm thấy đau đầu. May mà điện thoại đã được trả lại, đợi Giản Minh Hi gọi điện cho bố mẹ xong thì cũng vừa kịp.

Thôi coi như không có Giản Nhiên vậy.

Ngu Bạch Đường dùng áo khoác che máy quay gần nhất, định thay đồ ngủ trước.

Vừa cởi được một chiếc cúc, Giản Nhiên bật dậy, đưa lưng về phía cậu: "Cậu không thể chú ý một chút được sao, trong phòng còn có người khác mà!"

Ngu Bạch Đường khựng lại, ánh mắt nghi ngờ: "Đều là đàn ông, có gì phải chú ý chứ?"

Mùa xuân nhiệt độ chênh lệch lớn, ban ngày ấm áp nhưng đêm lại lạnh. Không thay đồ trong phòng, chẳng lẽ ra ngoài thay?

Điều kiện như thế này, không cần phải quá khắt khe.

Hay là...

Ngu Bạch Đường nheo mắt, gương mặt nghiêm nghị: "Chẳng lẽ cậu là người đồng tính?"