Chương 11

"À? Ö Ö-"

Giản Nhiên dùng đũa gắp mãi, mấy mảnh vỏ trứng như cá bơi, trơn trượt khó kiểm soát, trời tháng tư mà làm hẳn toát mồ hôi hột.

Giản Nhiên thở ra một hơi, nhân lúc Ngu Bạch Đường không chú ý liền dùng tay vớt mảnh vỏ trứng ra vứt sang một bên.

Ngu Bạch Đường nhìn thấy rõ nhưng không buồn so đo, "Bây giờ có thể cắt cà chua rồi."

"Bỏ cuống... đừng cắt thành miếng to quá. Xong rồi, bắc chảo lên rồi đổ dầu vào."

Mỗi khi Ngu Bạch Đường nói một câu, mặt Giản Nhiên lại đen thêm một phần, môi cũng mím lại, nhìn rất đáng sợ.

Hắn ghét nhất là bị người khác cằn nhằn khi đang làm việc, có lẽ vì trong lòng tức giận, lúc này hắn không cãi lại mà im lặng làm nhanh hơn.

"Cậu làm vậy không nhóm lửa được đâu."

Giản Nhiên nhóm lửa, khói trắng bốc lên đầy bếp. Ngu Bạch Đường ho khan hai tiếng, không nhịn được nhắc, "Phải dùng rơm khô để mồi lửa đã, sau đó mới đặt cành cây vào, cuối cùng mới thêm củi."

Rắc.

Giản Nhiên dùng sức, vô tình bẻ gãy một cành cây.

Giản Minh Hi ngừng tay, ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa vừa rửa rau vừa nghịch nước, vẻ mặt nghiêm túc như người lớn, nhíu mày nói, "Chú út đừng gấp, con với chú Ngu sẽ giúp chú mà."

Người quay phim thầm nghĩ, liệu hai người này có cãi nhau vì chuyện này không, có nên cắt cảnh quay không?

Trong nhóm chỉ có Ngu Bạch Đường là giữ được vẻ bình thản, lặng lẽ chờ đợi ai đó phát tác.

"Còn gì cần chú ý nữa thì nói luôn đi." Giản Nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy bực bội.

Ban đầu hẳn định bỏ đi, nhưng nghĩ lại, nếu hẳn đi thì chẳng phải thừa nhận mình không bằng Ngu Bạch Đường sao?

Điều đó không thể xảy ra!

Ngu Bạch Đường gật đầu, "Làm nóng chảo, đầu tiên chiên trứng, sau đó vớt ra ngay. Cho hành vào chảo phi thơm, rồi cho cà chua vào xào với lửa nhỏ cho đến khi mềm, cuối cùng thêm trứng vào đảo đều rồi bắc ra."

"Ok, tôi biết rồi." Giản Nhiên gật đầu tự tin, trông rất đáng tin cậy.

Ngu Bạch Đường nhìn hắn không mấy tin tưởng, rồi xách xô nhựa ra ngoài.

Đến khi cậu quay lại, nhìn thấy một lớn một nhỏ đối diện với một đĩa gì đó không rõ là món gì, "Món ăn xong rồi à?"

"Xong rồi, đây này."

"?" Ngu Bạch Đường nhìn xuống, lại nhìn đống đen đen kia.

"Ánh mắt đó là sao," Giản Nhiên không vui, "Dù không đẹp mắt nhưng vẫn ngon mà, đúng không Minh Hi?"

Giản Minh Hi nhớ lại vị cháy khét và đẳng nghét, rồi nhìn ánh mắt đầy áp lực của chú út, cắn răng gật đầu.

Ngu Bạch Đường không biết nói gì, xoa đầu Giản Minh Hi, đứng dậy nói, "Một đĩa không đủ, để chú làm thêm vài món nữa. Minh Hi muốn ăn gì?"

[Ăn đống này chắc ngộ độc mất?]

[Dù lần đầu nấu ăn suýt đốt nhà bếp, nhưng vì giữ thể diện cho sếp Tiểu Giản, Đường Đường không hề nói ra, thật là, tôi muốn khóc quá!]

[Hahaha chị gái hiểu cách nịnh lắm.]

Ngu Bạch Đường vào bếp làm thêm món địa tam tiên và thịt xào ớt xanh, đều là món dễ ăn với cơm, mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp sân, ăn với cơm là vừa đủ.

Lúc cậu nấu ăn, một lớn một nhỏ đều chen chúc quanh bếp để xem.

Đứa nhỏ tò mò thì không nói, nhưng Giản Nhiên cũng như một cái đuôi, đi đâu cũng theo, Ngu Bạch Đường lại không thể mắng hẳn trước máy quay, đúng là bực mình.

"Mấy bước này cũng tương tự nhau, làm sao mà không ngon được..." Giản Nhiên lẩm bẩm, dùng đũa gắp một miếng cà chua.

Mặn, đẳng, các loại vị cực đoan hợp lại thành một vị kỳ quái xâm chiếm vị giác, Giản Nhiên theo phản xạ muốn nhổ ra, nhưng thấy Ngu Bạch Đường như nhìn thoáng qua bên này, hắn đành cắn răng nuốt xuống, "Rõ ràng rất ngon mà."

Nói xong bất chấp biểu cảm quan sát của Ngu Bạch Đường, hắn vội uống hai ngụm nước mới áp xuống được hương vị kỳ lạ.

Giản Minh Hi cầm bát, dùng thìa múc cơm trộn với món ăn, nhỏ giọng nói, "Nhưng chú út... con thấy món của chú Ngu ngon hơn."

"Hừ", Giản Nhiên gắp một đũa thịt xào ớt xanh đặt lên cơm, dù ăn ngon lành nhưng miệng vẫn lẩm bẩm, "Ngon thì ngon, nhưng vẫn kém tay nghề của tôi một chút."

Giản Minh Hi liếʍ môi, ánh mắt đảo quanh hai người, quay sang an ủi Ngu Bạch Đường, "Chú Ngu, ý chú út là món chú làm ngon nhất, con rất thích!"

Giản Nhiên: "..."

Đứa nhỏ xui xẻo này, anh hai với chị dâu nuôi dạy kiểu gì vậy!

Ngồi trước mặt là một đồng đội lắm chuyện, còn trên màn hình là một đám người cười ha ha:

[Sếp Tiểu Giản: Sự im lặng của tôi, rung động trời đất--]

[Tinh thần cạnh tranh tăng thêm.]

[Không phải tôi nói chứ, tính khí của Ngu Bạch Đường tốt thật, sếp Tiểu Giản như vậy mà không bị đánh sao? [mèo nghi ngờ]]

[Hahaha đứa bé này, sao toàn nói sự thật vậy!]

Vào lúc 3 giờ 59 phút chiều, các nhóm khách mời lần lượt đến sân nhà của trưởng làng.

Vừa mới lên sân, đạo diễn Vạn đã ném ra một quả bom tấn: "Bữa tối hôm nay cần các em nhỏ giúp chuẩn bị."

Bọn trẻ hào hứng hỏi: "Giúp việc gì ạ?"