Ở làng này còn nhiều cụ già như bà, may mắn thay bà dù tuổi đã cao, tóc bạc phơ nhưng vẫn còn khỏe mạnh. Bà bê ra một cái bát sứ, nói với giọng pha lẫn âm địa phương, hỏi họ có đói không.
"Gà mái vừa đẻ trứng, ba đứa nhỏ mau lại ăn đi, lót dạ chút."
Bà Từ vừa dứt lời, bụng Giản Minh Hi liền réo lên hai tiếng, làm Ngu Bạch Đường bật cười. Cậu bé ngượng ngùng chui đầu vào lòng Ngu Bạch Đường, ôm chặt cổ cậu không chịu buông.
"Được rồi, được rồi, chú không cười con nữa." Ngu Bạch Đường vỗ nhẹ lưng cậu bé.
Năm quả trứng, Ngu Bạch Đường bóc cho Giản Minh Hi hai quả, cậu và Giản Nhiên mỗi người một quả, còn lại để cho bà Từ. "Bà ơi, trong nhà có việc gì cần chúng cháu giúp không?"
Bà Từ xua tay, "Mấy đứa đều là con cháu trong nhà, ăn hai quả trứng gà không đáng giá gì, không cần làm việc đâu."
Sau khi được người quay phim nhắc nhở, bà mới ngập ngừng nói, "Có mấy con heo con mới cai sữa chưa được cho ăn."
"Chúng cháu giúp bà," Ngu Bạch Đường đồng ý, quay sang Giản Nhiên bàn bạc, "Chúng ta phân công làm đi, cậu cho heo ăn, tôi nấu cơm."
Cho heo ăn nghe có vẻ không phải việc dễ chịu gì, Giản Nhiên có điên mới đồng ý, hẳn nhìn cậu với ánh mắt đầy ý nghĩa "cậu định chơi tôi à", "Tại sao tôi phải đi cho heo ăn?"
Ngu Bạch Đường thoải mái nói, "Được rồi, vậy chúng ta đổi lại."
Xem như cậu biết điều.
Giản Nhiên hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng hài lòng.
Những người hâm mộ theo dõi cảnh này cười ha hả.
[Hai người hôm nay sao thế này, đạo diễn sắp xếp họ thành đôi oan gia à, sếp Tiểu Giản có chút nổi loạn đấy [thò đầu]]
[Trời ơi, tôi vừa thấy gì, Giản Nhiên không phải là sát thủ nhà bếp sao, lại chủ động muốn nấu ăn]
[Đối với người lần đầu dùng bếp củi, việc nhóm lửa xào nấu thật sự khó, sếp Tiểu Giản sợ Đường Đường mệt à [cười khóc]]
[Hy vọng nhà bếp không sao [chắp tay cầu nguyện]]
[Hy vọng người không sao [chắp tay cầu nguyện]]
Vừa mới mỉm cười được hai giây, lúc nhìn thấy hai cái chảo sắt to và bếp lò, mặt Giản Nhiên lập tức xị xuống.
Trong mười tám năm qua, không, có lẽ là hai mươi ba năm qua, hẳn chưa từng vào bếp chứ đừng nói đến bếp củi nguyên thủy này.
Bước đầu tiên để nấu ăn là gì, rửa rau?Nhóm lửa? Đổ dầu?
Đôi mắt to của Giản Nhiên đầy sự nghi ngờ, sao củi này nhóm không cháy được vậy!
Hẳn lau mồ hôi trên trán, lén nhìn Ngu Bạch Đường một cái.
Ngu Bạch Đường đang chuẩn bị thức ăn cho heo.
Củ cải, bí ngô, cà chua, và những cây bắp cải nguyên củ được thái thành sợi rồi thả vào nồi đang bốc hơi nghi ngút, cả căn bếp vang lên âm thanh đều đặn của tiếng thái rau.
Những cảnh tượng xấu hổ tưởng tượng không xảy ra, thay vào đó giống như hắn đã lạc vào một cảnh quay phim.
Giản Nhiên liếc nhìn vài cái, rồi không thể rời mắt.
Nói cũng lạ, trên người Ngu Bạch Đường giống như phát sáng, dễ dàng chiếm hết sự chú ý của người khác.
Cho dù là trong căn bếp lộng lẫy hay trong căn nhà đơn sơ, cậu ở đâu liền khiến cho người ta chỉ còn chú ý đến bàn tay thon dài mạnh mẽ cầm dao thái, những đường nét cơ bắp trên cánh tay, và chiếc áo len màu kem được xắn lên đến khuỷu tay.
Giản Nhiên giật mình tỉnh lai, rồi chợt cảm thấy hối hận.
Biết thế này hắn đã không đối việc, ai ngờ Ngu Bạch Đường thực sự để lại công việc đơn giản nhất cho mình...
Nếu là hắn, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đối phương xấu mặt, so với nhau thì hẳn lại trở nên nhỏ nhen hơn.
Đối thủ đã chủ động thể hiện thiện chí, Giản Nhiên cũng không phải kiểu người hay ngại ngùng, hẳn bước tới trước mặt Ngu Bạch Đường, "Này... Ngu Bạch Đường, cậu dạy tôi nấu ăn đi."
"... Cậu định nấu món gì?"
Thái độ khiêm tốn học hỏi của Giản Nhiên làm Ngu Bạch Đường thực sự bất ngờ, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh, trong ánh mắt chỉ thoáng hiện lên chút ngạc nhiên và nụ cười nhẹ.
Giản Nhiên nghĩ đến vài món ăn gia đình mà đầu bếp nhà hắn nấu ngon nhất, thăm dò, "Bào ngư cánh gà?"
"..." Ngu Bạch Đường im lặng nhìn hắn.
Chẳng lẽ món này Ngu Bạch Đường không biết làm?
Giản Nhiên cho rằng đã hiểu ý cậu, đổi sang vài món đơn giản hơn, "Sườn xào tỏi?" "Gà chiên sốt cá?"
Khóe miệng Ngu Bạch Đường hơi co giật, nhẹ nhàng đề nghị, "Cậu là tay mới, bắt đầu với món đơn giản nhất là trứng xào cà chua đi."
"Tôi nói cậu làm. Bước đầu tiên, đập trứng vào bát, đánh tan."
Giản Nhiên lấy hai quả trứng từ rồ đập mạnh, vỏ trứng vỡ tung tóe, có mảnh rơi trên mặt bàn xi măng, có mảnh rơi vào bát cùng với lòng trứng, "Đánh xong rồi, làm sao đánh đều?"
Hành động vụng về của hắn khiến Ngu Bạch Đường nhìn mà nhíu mày.
Quả nhiên, cậu và Giản Nhiên trời sinh bát tự không hợp nhau.
Ngu Bạch Đường siết chặt tay cầm dao, thầm niệm "nóng giận là ma quỷ" vài lần mới bình tĩnh nói, "Cậu phải lấy mảnh vỏ trứng ra trước."