Đến tầm chiều hơn hai giờ Uyển Nhị mặc trên mình bộ quần áo dài tay, tóc được quấn lên một cách lịch sự.
Diệp Hạ thấy bà ta mặc đẹp hơn nữa còn cực kỳ trang trọng, vì tính tò mò của một đứa trẻ mà chạy tới chỗ bà ta vội hỏi.
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
Uyển Nhị quay lại nhìn Diệp Hạ khẽ cúi người xuống nói nhỏ.
"Mẹ chỉ đi công việc một chút thôi, xíu nữa mẹ sẽ về nhà con nhớ vào trong nhà đi nha, nghe rõ chưa Diệp Hạ?"
Diệp Hạ nghe vậy liền nói.
"Vâng, con biết rồi ạ."
Uyển Nhị nghe vậy bà ta mới đỡ đi phần nào, không để tâm tới Diệp Hạ vội vàng rời đi trước.
Thấy bà vội vàng như vậy Diệp Hạ có chút nghi ngờ, vì tò mò cô quyết định đi theo sau bà.
Chỉ thấy đến trước mặt cô là một không gian tĩnh lặng không có lấy một bóng người nào cả, và Uyển Nhị đang khoanh tay, lưng dựa vào một gốc cây.
Diệp Hạ đứng ở một bên quan sát, có khi cô khẽ nghé đầu sang nhìn một lúc, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy một bóng ai cả.
"Không biết mẹ đứng đây làm gì vậy? Không lẽ để đợi ai đó sao? Nhưng mình chẳng thấy ai cả."
Trong đầu Diệp Hạ có chút nghi hoặc, lúc cô chuẩn bị rời đi bỗng dưng có một tiếng nói vang lên.
"Tôi đến rồi."
Vừa mới đặt chân quay đầu lại, Diệp Hạ chỉ đành rút vào đầu từ từ quay lại nhìn về phía trước.
Trước mặt cô là một người đàn ông cao to với trên người là những vết sẹo, nhìn thấy vậy Diệp Hạ khẽ nhăn mặt lại mà nghĩ.
"Mẹ mình…đang có ý định gì vậy?"
"Qua ta cũng gọi nói cho ngươi rồi, ngươi cũng bảo đã xử lý con bé đấy rồi, vậy còn xác của con bé đâu?"
Nói rồi Uyển Nhị dang bàn tay phải của mình ra, mắt nhìn hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Hắn nhìn thấy có chút sợ hãi đến nỗi toát mồ hôi ở trên vùng thái dương, nhưng đâu biết làm gì được chỉ có thể nói.
"Đây cái xác này tôi đựng ở trong Balô."
Nói rồi hắn trực tiếp ném chiếc Balô trước mặt của Uyển Nhị, bà ta nhìn thấy khẽ nhếch mép.
"Đây là thành quả mà người đã làm sao?"
Nói rồi bà ta khoanh tay lại đầu cúi về một bên, ánh mắt tỏ rõ sự khinh thường.
Hắn ta nhìn thấy vậy vội nói:
"Chẳng phải tôi làm theo yêu cầu của bà rồi còn gì, gϊếŧ chết con bé đấy trừ khử theo ý nguyện rồi."
"Trừ khử? Theo ý nguyện? Ngươi làm như kiểu từ trước tới giờ ta bắt ép ngươi vậy?"
Nói rồi Uyển Nhị không chịu được, bà ta trực tiếp cười lớn mà không kiềm chế được, tay còn lại phải che một bên, một lúc sau mới nói tiếp.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể ăn chọn được không tiền thì lao, trong khi nhiệm vụ ngươi còn chưa làm ra trò trống gì? Muốn được nhận một cách đơn giản sao?"
"Nhưng bà mở thử ra xem, nếu mà đúng thì định làm gì?"
"Làm gì?"
Uyển Nhị lôi một chiếc bút bi không tự chủ mà quay mấy vòng, vừa quay ánh mắt nhìn vào mà nói.
"Thay vì nói trừ khử, ta nghĩ nên nói diệt khẩu mới đúng nhỉ?"
"Diệt…"
Còn chưa để hắn nói thêm Uyển Nhị trực tiếp phóng bút bi vào người hắn.
"A…"
Hắn ta lấy tay cố gắng rút chiếc bút bi ra, nhưng kỳ lạ thay có làm gì thì cũng không thể rút ra được, như thể cái chiếc bút này vốn không phải là bút mà là thứ để trừ khử.
Vì không chịu được, hắn ngã khuỵu xuống đất, bắt đầu không ngừng ho ra máu, Uyển Nhị từ từ đi tới khuôn mặt lộ rõ hẳn sự đắc ý.
Bà ta cúi xuống tay khẽ nâng đầu hắn lên nói nhỏ.
"Coi như đây chính là phần thưởng cho việc ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc."
Hắn khẽ nhăn mặt lại, cố gắng nói những cái mình muốn nói.
"Rõ…Rõ ràng tôi chẳng phải đã làm những gì bà muốn rồi sao?…Thay…Thay vì đưa tiền thì bà lại…lại…"
"Haha"
Uyển Nhị nghe vậy không kiềm chế được trực tiếp cười lớn hơn.
"Ta biết thừa cái mà ngươi vốn dĩ gϊếŧ không phải là con bé Lệ Y kia, mà là của người khác ngươi nghĩ ngươi có ý định qua mặt được ta sao?"
Hắn nghe vậy có chút ngạc nhiên, định nói nhưng hơi thở bây giờ trở nên gấp gác hơn, theo phản xạ hắn vội lấy tay đặt ở chỗ tim mình đập.
"Tôi không ngờ…bà biết mọi chuyện như vậy…mà còn cố…gọi tôi ra đây."
Uyển Nhị khẽ ghé nhẹ vào bên tai trái của hắn thổi nhẹ vào mà nói thì thầm.
"Là do ngươi còn non thôi, haha vậy bây giờ ta nên nói đây là phần thưởng ta tặng cho ngươi chứ nhỉ?"
"Bà…"
Chưa để hắn nói xong bà ta lấy tay phải trực tiếp ấn mạnh đầu bút bi xuống một cách không thương tiếc.
"Aaa…"
Tiếng vọng thất thanh cộng thêm với sự đau đớn, hắn hét lên một cách tột độ, còn Uyển Nhị bà ta lại chẳng hề quan tâm thay vào chính là một gương mặt không chút cảm xúc.
"Tạm biệt."
Bà ta ấn mạnh tới khi hắn trút hơi thở cuối cùng mới bỏ tay ra.
Thân thể hắn từ từ nằm hẳn xuống dưới đất, trên khẽ miệng có chứa vết máu, Uyển Nhị nhìn thấy vậy bà ta chẳng hề sợ hãi ngược lại còn tỏ ra vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
"Cơ hội lần thứ hai ngươi không xử được, thì để ta chấm dứt một cách hoàn toàn cho nhanh, ta đã giao nhiệm vụ mà không hoàn thành chỉ có là súc sinh đáng nên vứt đi."
Diệp Hạ ở đằng sau gốc cây, nhìn thấy hành động của mẹ mình như vậy, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vào gốc cây đứng trước mặt mình bên cạnh, nước mắt khẽ rơi xuống.
"Mẹ…Tại sao mẹ lại…"
Vì sợ hãi cộng thêm cả việc chứng kiến mọi chuyện trước mặt, cô không dám người mẹ mà mình luôn quý mến lại ra tay gϊếŧ người một cách tàn nhẫn như vậy.
Uyển Nhị quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía của Diệp Hạ, bà ta ngạc nhiên tới nỗi trợn tròn hai mắt.
"Diệp Hạ, con…"
Diệp Hạ theo phản xạ từ từ lùi lại về đằng sau sắc mặt lộ rõ hẳn sự sợ hãi, dường như cảnh tượng ở trước mặt khiến cô bị dọa sợ.
"Mẹ…Mẹ tại sao lại gϊếŧ người vậy?"
Bà ta nghe vậy không nói gì nhiều, bước chân chầm chậm đi tới chỗ của Diệp Hạ mà nói:
"Kẻ nào không nghe lời, vốn xứng đáng được nhận kết cục như vậy thôi, Diệp Hạ."
Nói rồi bà ta khẽ ghé nhẹ vào tai của cô mà nói tiếp.
"Con cũng vậy đấy, biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời đi, bằng không thì cũng sẽ giống như hắn thôi."
Dứt lời Uyển Nhị chỉ vào cái xác ở đằng sau không nói nhiều lời mà trực tiếp rời đi, để lại một mình Diệp Hạ ở đấy.
"Mẹ…"
Biết là hành động của bà ta như vậy, Diệp Hạ chả biết nên làm gì cô chỉ đành quay lại rồi đi về nhà, dẫu sao vẫn còn là trẻ con nên có thể sẽ nhiều chuyện xảy ra hơn, chứ không phải mỗi chuyện cỏn con này.
Trở lại về căn nhà Lệ Y sau khi lấy lại được tâm trạng, cô từ từ đi xuống dưới nhà, mặc trên mình bộ quần áo dài, sắc mặt tuy không vui vẻ là mấy.
"Haizz, thật là mệt mỏi…"
Vừa mới nói dứt câu cách đó không xa có một giọng nói vang lên.
"Con có chuyện gì mệt mỏi vậy, Lệ Y?"
Lệ Y quay lại nhìn cách đó không xa một người đàn ông mặc trên mình bộ quần áo màu đen, lịch sự mà trang trọng không ai khác chính là cha của Lệ Y.
"Cha…"
Ông chầm chậm đi tới một tay đặt nhẹ trên vai cô quay sang bên phải mà hỏi.
"Con định đi đâu vậy?"
"Con đi ra ngoài một chút thôi ạ."
Lệ Y đáp lại một cách thẳng thắn, ông nghe được câu trả lời này không kìm lòng được mà gật đầu lại.
"Thế con không định rủ Diệp Hạ, con bé đi cùng sao?"
Nghe thấy câu ’Diệp Hạ" sắc mặt của cô càng trở nên căng thẳng hơn, không kìm chế được mặt khẽ nhíu mày lại mà nói.
"Con không cần con tự đi một mình cũng được rồi."
Nói rồi Lệ Y trực tiếp rời khỏi căn nhà, ông nhìn thấy vậy có chút bối rối chẳng biết nên nói gì cả.
"Haizz, Cái con bé này không biết giống ai nữa chẳng thấy giống cha gì cả hay lại giống mẹ không biết nữa?"
Vừa nói ông không kìm được cảm xúc mà thở dài ra, có lẽ sự lo lắng của một người cha dành cho con gái khiến ông cảm thấy có phần mệt mỏi.
Lệ Y bước ra khỏi nhà đi đến chợ, đối mặt với mọi người ở trước mặt cô chỉ có thể coi như là không biết gì cả.
Mọi người ở bên cạnh đều đổ dồn ánh mắt vào Lệ Y, khuôn mặt xinh đẹp có trên mặt là vết chém trên má, càng nhìn bọn họ càng không ngừng xì xào bàn tán.
"Ê nhìn con bé kia kìa, thấy ghê chưa?"
"Ghê rồi không hiểu sao trên mặt con bé đấy lại xuất hiện cái vết sẹo, hay không lẽ là co kẻ muốn trừ khử?"
Nói đến câu trừ khử cô không kìm chế được mà nắm chặt lấy tay mình, nhưng sự thật vẫn khiến Lệ Y không thể nói được gì cả, cô chỉ biết khẽ nở nụ cười nhưng chẳng phải là vui vẻ mà là đau đớn.
"Thật là buồn cười, gương mặt xinh đẹp vốn dĩ ở trên mặt mình, nay lại trở thành một con quái vật, ha?"
Mới nói nhỏ được vài câu, bống dưng ở đâu ra có ai đó ném hạt táo vào người cô.
"Cút đi loại quái vật, thật đúng là ngứa mắt."
Lệ Y không nói gì cô chịu đựng dường như mọi việc xảy ra như vậy, đối với cô chuyển này chỉ là cỏn con chẳng có gì là lớn cả.
"Đúng rồi biến đi đồ quái vật."
Nói rồi bọn chúng trực tiếp ném đá cộng thêm vào hạt quả, không thương tiếc mà trực tiếp ném Lệ Y.
Mọi người nhìn thấy vậy cũng không dám ngăn cản, có lẽ vì sợ sẽ có chuyện gì xảy ra nên không dám cảm.
Nhưng chính vì hành động sợ sệt bọn chúng càng làm mạnh thêm, thậm chí có người còn không thương tiếc mà lôi hẳn dép đã đeo vào chân, ném trực tiếp vào mặt của Lệ Y.
"AAA…"
Lệ Y đau đớn không kiềm chế được, hai bàn tay trầy vết xước che lại, cúi đầu xuống không ngừng khóc lóc.
"Nghe thấy rồi chứ? Nếu không cút đi thì bọn ta sẽ càng ném ngươi đấy, còn nếu tự biết điều thì biến đi."