Chương 59: NGHĨ LẠI

Chẳng biết có phải là do cố ý hay không? Nhưng dù sao có muốn xảy ra như vậy mọi thứ vẫn sẽ như vậy chẳng có gì là không thể xảy ra.

Lệ Y ngẩng đầu về phía trước, có lẽ mong rằng xuất hiện trước mặt mình chính là một căn nhà, quả nhiên không sai.

Căn nhà cũ kĩ mái được phủ lên bởi rơm rạ cộng thêm vào là gỗ đã bị mục nát, nhìn thấy vậy coi chẳng hề để tâm mà gõ nhẹ lên cánh cửa.

"Có ai…"

Còn chưa gõ đến lần thứ ba ’Rầm" một tiếng cánh cửa rơi xuống ở trước mặt khiến Lệ Y giật mình tới nỗi vội thu lại tay mình vào há hốc miệng mà kinh ngạc.

’Ủa chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng mình chỉ gõ cửa nhẹ như vậy thôi mà tại sao cánh cửa đã vậy rồi?"

Có lẽ cảnh tượng vừa rồi ở trước mặt khiến cô không tin cánh cửa vừa rồi lại rơi xuống.

"Tsk, lần này là lần thứ mấy rồi mình lại phải ra để gọn cửa lại."

Một giọng nói của người đàn ông vang lên, Lệ Y nghe thấy tiếng thay vì sợ hãi cô trực tiếp đứng im có lẽ là vì muốn được xin ở tạm mấy ngày chăng?

"Thiệt tình…"

Người đàn ông định đưa tay ra lấy cánh cửa mà đặt gọn chỗ lại, ánh mắt khẽ ngẩng lên nhìn.

Ở trước mặt một người thiếu nữ đang ngơ ngác nhìn cánh cửa mà ông đang cầm trên tay.

"Cô gái? Cô đến đây để làm gì vậy? Mà tại sao lại muốn phá cánh cửa nhà tôi vậy?"

Lệ Y thấy người đàn ông kia hình như hiểu lầm ý mình, cô khẽ quạt hai tay mình mỗi bên mỗi phát mà nói.

"Không tôi không có ý đó đâu, thật ra tôi đến đây là muốn xin tạm ở đây mấy hôm để có thể khiến mình trở nên tốt hơn."

"Tốt hơn?"

Người đàn ông nghe thấy cô nói vậy không nhịn được mà cười.

Lệ Y nhìn thấy hành động như vậy, cô cảm thấy có chút khó hiểu mà suy nghĩ.

’Ủa mình nói có gì sai à? Sao tự dưng ông ta lại cười mình như vậy? Chẳng lẽ lại có ý gì sao?"

"Đây là nhà cô có thể xin tạm vài ngày cũng được nhưng đây cô cũng đến để ở tạm, hơn nữa lại vì tâm trạng tốt hơn nữa chứ?"

Ông ta nói rồi càng không kìm được cảm xúc mà cười to hơn, thấy hành động vừa rồi Lệ Y khẽ nhăn mặt lại mà nói.

"Chẳng phải tôi đã nói là sẽ ở tạm sao? Chứ có phải là thuê đâu mà ông lại nói như vậy?"

Lệ Y không dám nghĩ tới việc, rõ ràng mình chỉ nói như vậy mà ông lại nghĩ mình chỉ đến để thuê chứ không phải là ở tạm vài hôm.

Như bị xúc phạm cô chỉ biết nói vậy, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng có lẽ mỗi căn nhà này là nơi Lệ Y mới có thể ở tạm vài hôm được.

"Vậy…hôm nay thật ra tôi muốn đến đây, một phần cũng là vì muốn được ở tạm mấy ngày, thứ hai là còn đi lạc nên mới như vậy."



Cô nói hết những gì mà mình có thể nói ra được, có lẽ chỉ mong người đàn ông có thể thương xót mình mà cho ở vài hôm.

Người đàn ông nghe vậy ánh mắt khẽ nhíu lại, nhìn tất cả từ trên xuống dưới, thay vì thấy Lệ Y phải chân tay bùn đất hay là quần áo rách rưới.

Ngược lại chỉ có mồ hôi làm ướt đẫm áo đằng sau lưng, cộng thêm vào là sắc mặt mệt mỏi.

’Liệu cô ta đến đây với mục đích chỉ để trú tạm vài ngày? Hay là vì có mục đích chăng?"

Chẳng biết đây nên được gọi là chú ý hay là thận trọng, nhưng nhìn bộ dạng của cô làm sao mà người ta nghĩ rằng đến đây chỉ gì trú tạm mấy ngày được chứ?

Trong sự chờ đợi cô cứ nghĩ rằng sau khi mình giải thích như vậy người đàn ông nhất định sẽ đồng ý cho mình vào bên trong, nhưng ai ngờ đâu lòng người khó mà đoán được trước được.

“Xin lỗi nếu mà là người lạ mặt, hơn nữa chẳng phải người ở đây thì tôi sẽ còn cho vào nhưng nếu không phải ở đây thì cô cứ ngồi đấy mà đợi ai cho mình vào trong nhé."

"Nhưng…"

Lệ Y không dám tin những lời nói vừa rồi mà mình cầu xin một cách tha thiết đổi lại chính là sự từ chối một cách rõ ràng không hề tránh đi đâu được.

"Nhưng tôi chỉ xin ông được một đêm nay thôi, đến sáng hôm sau tôi nhất định sẽ rời đi và không bao giờ quay lại đây nữa."

Dù cho cô có cầu xin được ở lại một cách chân thành, tới nỗi cả người dù có mệt mỏi đi chăng nữa vẫn chưa đầu gối xuống ánh mắt hướng về pphía ông ta.

"Đã nói rồi là tôi không cho người lạ nào ở đây cả vậy nên đừng có hòng mà cầu xin."

Nói rồi ông ta không quên quay người lại bỏ mình Lệ Y ở đấy, trong vô vọng lẫn khó tin.

Cúi đầu xuống bàn tay bên phải nhắm thật chặt tới nỗi trong lòng bàn tay in hẳn dấu móng tay.

"Thật sự…mình là kẻ thất bại tới vậy sao?"

Lệ Y cố gắng cầu xin, thậm chí mặc kệ sự mệt nhọc của bản thân vẫn khuỵu gối xuống chỉ mong rằng có thể cho mình ở một đêm ngờ đâu lại bị từ chối một cách phũ phàng.

"Ha… Mình không dám tin tin những gì cố gắng hết sức, thậm chí không màng tới sức khỏe vậy mà đổi lại chỉ là sự từ chối phũ phàng đuổi mình chẳng khác nào như là một con quái vật vậy sợ có thể bị gϊếŧ một lúc nào đó không hay? Thật đúng là hài hước mà."

Lúc mà cô cảm thấy tuyệt vọng nhất, cảm giác mọi người đều xa lánh mình thì từ đâu một hạt mưa rơi xuống.

’Tí tách" một hai mưa rơi xuống má bên phải của cô, Lệ Y chầm chậm ngước nhìn lên trên bầu trời.

Chẳng còn là bầu trời trong xanh hay những cơn gió vụt qua nữa, thay vào là đám mây đen kéo đen hơn nữa lại còn đen nghịt chẳng hề thoang thoảng gì cả.

"Mưa rồi sao?"

Từng giọt mưa từ từ rơi xuống giống như tâm trạng của Lệ Y vậy, thay vì như những người khác có thể mặc kệ cảm xúc vừa rồi mà hai tay che đầu chạy vội vàng thật nhanh mà rời khỏi đây.

Nhưng Lệ Y lại khác, như những người khác cô không hề làm vậy ngược lại còn ngẩng đầu lên mà nhìn mọi thứ trước mặt.

Từng hạt mưa từ từ rơi xuống còn ít, bây giờ lại càng nhiều hơn thậm chí trở thành cơn mưa rào.

Quần áo còn đang mặc trên người vừa rồi còn khô ráo bây giờ đều bị ướt nhẹp hẳn, cả người lẫn tóc đều bị ướt như con chuột lột vậy.



Người đàn ông tuy là đuổi cô ra khỏi nhà mình, nhưng nhìn cơn mưa càng lúc không ngừng rơi xuống, thậm chí ở trong nhà đều bị nước mưa ngấm vào hết.

’Liệu… Mình có nên cho cô ta vào không? Dẫu sao trời thật sự cũng mưa to đến cả trong nhà mình còn bị ngấm nước mưa, bây giờ nếu ở bên ngoài kiểu gì cũng ốm, thậm chí còn bị cảm cũng nên."

Nghĩ đến cả người đều run lên thậm chí bị cảm vì mình, trong lòng ông ta có chút không nỡ vội đi về hướng của Lệ Y.

Bên chỗ Lệ Y bị ướt chẳng khác nào như chuột lột cả, cả người đều bị ướt sũng một chỗ khô cũng không hề có.

Trong cơn mưa cộng thêm vào là cả nước mắt của người thiếu nữ, có lẽ vẫn không thể chấp nhận được chỉ biết làm vậy.

Dù cho cơn mưa to tới nỗi những cơn gió có thể làm bẻ gãy cả càng cây, sấm chớp đoàng một cái khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Lệ Y dù thấy cảnh tượng trước mặt như vậy chỉ biết im lặng chịu đựng mọi thứ? Cứ nghĩ sau cơn mưa này mình nhất định sẽ bị cảm lạnh.

"Thôi vào trong nhà đi, cô định để mình cảm lạnh như vậy sao?"

Cô nghe thấy tiếng nói này cũng biết người trước mặt đang nói không ai khác là người đàn ông vừa rồi, thay vì cảm kích chỉ khẽ nhắm chặt mắt lại mà nói.

"Xin lỗi, tôi cũng biết ông quan tâm tôi như vậy đều có mục đích cả chắc sợ sau cơn mưa này tôi sẽ bị cảm lạnh đúng không?"

Bị nói trúng tim đen người đàn ông không biết nói sao, trong lòng chỉ có thể nghĩ.

’Tsk, đúng là phiền phức đã có lòng tốt cho ở rồi mà còn không biết điều lại còn giở cái thái độ này nữa?"

Định quát Lệ Y, nhưng nhìn thấy cơn mưa càng lúc càng mưa to hơn, thậm chí cả cơn gió cũng không ngừng thổ vào bên trong như muốn hất tung căn nhà này vậy.

Nghĩ lại hành động vừa rồi cũng có chút quá đáng ông ta chỉ đành nhắm mắt nghĩ lại một lúc rồi nói.

"Vậy…tôi xin lỗi vì những gì mình đã nói, dù sao cô cũng đừng để tâm lời tôi nói vừa rồi, thật sự nhìn cô chẳng hề giống người đến trú tạm vậy nên tôi mới…"

Thấy ông ta ngập ngừng như vậy, cô chẳng muốn nói gì thêm cả.

"Ừm, vậy tôi xin phép vào bên trong."

Nói rồi cô không chần trừ mà bước vào bên trong, vẻ mặt dù hiện rõ sự chán nản lẫn buồn bã, nhưng Lệ Y chỉ biết cố gắng chịu đựng có lẽ cố nở nụ cười như để che đi đau khổ của mình vậy.

Lúc ông ta cố gắng dịch cánh cửa lại cũng là lúc mà sấm chớp vang lên ’Đoàng" một cái khiến người đàn ông như bị dọa sợ vậy, ngồi bệt xuống đất ánh mắt lộ rõ hẳn sự sợ hãi.

Còn Lệ Y sau khi chứng kiến hành động của ông ta, dường như cô cũng đã quá quen với chuyện này chẳng hề thấy làm lạ gì cả, ngược lại còn cảm thấy chán nản hơn.

’Có lẽ…cơn sấp chớp vừa rồi…chẳng khác nào như cái ngày hôm đó, cái ngày mà con dao khẽ rơi xuống một giọt máu đỏ tươi, ở trên tay của người đàn ông đó…"

Những chi tiết lẫn vụ việc trong quá khứ dường như Lệ Y có thể kể ra một cách thuần thục chẳng hề sai chỗ nào cả, nhưng vẫn không thể nhìn thấy gương mặt của hung thủ người đã tàn nhẫn ra tay Thanh Nhã.

’Mẹ…con thật sự rất nhớ mẹ…"

Cứ vậy trong căn nhà đơn sơ chỉ được dựng bằng rơm và gỗ cộng thêm cả xung quanh đều cũng được bao bọc bởi rơm, chỉ mình cô ngồi một góc.

Dù cho nước mưa có ngấm vào bên trong, thậm chí còn khẽ rơi tí tách lên đầu của Lệ Y, cô cũng chẳng hề để tâm ngược lại hai tay còn khoanh vào, cúi đầu xuống.