"Bốp" Lệ Y tát thẳng vào mặt của Bạch Phong, không chút nương tay quản gia đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy không dám tin chuyện ở trước mặt không gian vừa rồi còn đang trêu ghẹo bây giờ trở nên căng thẳng hơn.
’Cái chuyện gì xảy ra trước mặt vậy? Đây có phải là quỷ thiếu người mà mình từng nghĩ độc ác, tàn độc, máu lạnh không? Tại sao lại để một chân thẳng tay tát thẳng vào mặt được chứ hay phải chăng là để trêu ngươi?"
Nghĩ tới đây trong đầu của quản gia không làm hiện lên những suy nghĩ liệu rằng là do anh cố tình hay phải chăng là muốn trêu đùa tình cảm của Lệ Y?
"Cô…"
Bạch Phong tuy bị cô ta tới nỗi má ở bên phải hơn hẳn, Đến anh hai mắt nhắm chặt lại không dám mở ra.
"Cô gì? Tôi nói cho anh biết dù cho anh có phải là quỷ thiếu người ta có hay đồn đi chăng nữa thì cái việc muốn tự quyết định hay không thì đấy là do anh, nhưng mà nếu anh muốn trêu đùa tôi thì cứ nói thật ra không phải nói câu ghê tởm lấy ra, thật là ngứa mắt."
Nghe tới câu "ngứa mắt" Bạch Phong vừa rồi còn im lặng bỗng dưng trở nên tức giận hơn, không nói nhiều hai mắt mở hẳn ra nhìn về phía Lệ Y.
"Anh…"
Chưa để cô nói thêm câu gì nam nhân liền trực tiếp lấy tay phải ghim chặt hai tay của Lệ Y lên trên bức tường.
"Anh…làm cái gì vậy?"
Lệ Y nhìn thấy hành động của Bạch Phong ánh mắt hướng nhìn về phía anh, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên một thứ ở trước mắt khiến cô sợ hại tới nỗi không dám nói gì cả.
Trước mặt là một người nam nhân tuy nhiên ánh mắt lại là màu đỏ ý chang của một ma cà rồng hơn nữa đó không phải điều làm cô sợ nhất là điều khiến nữ nhân run rẩy nhất chính là đôi mắt phát sáng hẳn màu đỏ.
Lệ Y nhìn thấy mọi thứ trước mặt cả người bỗng chốc run rẩy lên đôi mắt tuy nhìn đối diện với Bạch Phong, nhưng chính ánh mắt ấy lại khiến cô nhớ lại cảnh tượng hồi nhỏ.
Lúc mà cô vẫn còn là một đứa trẻ tám tuổi chứng kiến cảnh mẹ mình bị người ta sát hại mà kẻ sát hại lại cũng từng liếc nhìn về phía Lệ Y một lần, cũng sở hữu đôi mắt đỏ đấy, nghĩ lại mọi thứ cô không kìm nén được cảm xúc hai mắt nhắm chặt mà hét lên.
"KHÔNG."
Sắc mặt hiện rõ lên sự hoảng sợ không dám tin chuyện trước mặt, Bạch Phong còn đang ghim chặt tay của Lệ Y trên bức tường nghe thấy tiếng hét chói tai vội vàng bỏ tay mình ra.
"Tsk…cái gì vậy?"
Lệ Y được thả ra cả người cô run rẩy lên his tay vội vàng bịt lại đầu cúi xuống giọng không ngừng lắp bắp.
"Đừng…Đừng…Đừng có qua đây…"
Bạch Phong nghe thấy những lời mà cô nói cảm thấy có chút khó hiểu, tay khẽ chạm vào người của cô nhưng bị Lệ Y vội vàng hất ra mà nói lớn.
"ĐÃ NÓI ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI, BỎ RA."
Nam nhân Nghe thấy lời mà cô nói còn chưa kịp chạm đã phải vội vàng bỏ tay ra nhìn bộ dạng đáng thương của Lệ Y, Bạch Phong chỉ biết nhìn qua ánh mắt to rõ hẳn sự khinh bỉ mà quay sang nói với quản gia.
"Có gì thì ông đưa cô ta đang trên phòng đi nay chắc cảm xúc bị sao rồi."
"Dạ vâng thiếu gia."
Bạch Phong nói xong không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp đi lên phòng con quản gia quay sang nhìn Lệ Y, Thấy cô đang ngồi trong một góc cả người không ngừng run rẩy, quản gia chỉ biết thở dài ra một hơi mà nói.
"Nếu cô còn ngồi ở đấy kiểu gì thiếu gia không trách cô mà sẽ trách móc tôi đấy."
Dù cho quản gia có nói gì đi chăng nữa đổi lại chính là sự im lặng, Lệ Y không thèm nói gì thậm chí một câu cũng kệ coi như không gian chỉ có mỗi mình cô vậy.
Quản gia nhìn thấy hành động của cô như vậy, trong lòng ấu trĩ chỉ biết thở dài ra một hơi, bước chân từ từ đi về phía của cô mà nói nhỏ.
"Thôi có gì thì cô trở về phòng đi, ở dưới đây thì không hay đâu, thiếu gia thường hay đến những chỗ này, bây giờ mà cô không trở về phòng người quát là tôi chứ không phải cô đâu."
Lệ Y Nghe được những điều này cô mới từ từ ngẩng đầu lên ánh mắt thâm quầng nhìn về phía quản gia, quản gia nhìn thấy vậy cũng chẳng biết làm gì cả, bước chân chầm chậm đi về phía của cô vội đỡ dậy mà nói.
"Thôi có gì chuyện buồn thì cô có thể nói với tôi cũng được, Dẫu sao thì tôi cũng có thể hiểu một chút cảm giác hoặc có ý gì thì chia sẻ cho cô cũng được."
Nghe vậy cô liền gật nhẹ đầu rồi để quản gia đưa mình lên trên căn phòng, đến nơi ông khẽ bỏ tay của cô ra ánh mắt nhìn về phía Lệ Y mà nói.
"Có gì khó khăn thì có thể tìm ta giúp cũng được."
Lệ Y khẽ gật đầu rồi mở cửa phòng ra đi vào trong, nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn cộng thêm cả vết sẹo trên mặt quản gia không khỏi lo lắng lẫn nghi ngờ.
"Liệu rằng là do có người thật sự muốn diệt khẩu? Hay là do chỉ là tin đồn?"
Nghĩ tới đây Quản gia không khỏi có chút thắc mắc nhưng dù có thắc mắc tớ đâu cũng không thể nhận được câu trả lời cả bởi vì chuyện riêng của cô ông cũng không muốn hỏi có thể là vì sợ sẽ nói là phiền phức hoặc là khiến người khác khó chịu?
"Dẫu sao chuyện riêng thì mình không muốn can thiệp vào nhưng phận làm quản gia chỉ sống một mình với quỷ thiếu, bây giờ không có ai để tâm sự trò chuyện thì đúng thật…là chán nản."
Nói tới đây ông không kìm được mà thờ dài ra một hơi nghỉ một lúc rồi từ từ quay người lại rồi rời đi.
Còn trong phòng của Lệ Y vì suy nghĩ nhiều thứ đôi lúc cô phải dựa mình vào cửa gỗ đầu không ngừng suy nghĩ.
’Liệu rằng…ánh mắt đấy giống với kẻ đã từng kết thúc cuộc đời của mẹ mình? Ánh mắt…cộng thêm cả sát khí thật sự giống y chang kẻ đấy…không lẽ là do tên đấy, quỷ thiếu?"
Nghĩ tới đây Lệ Y bịt hai tai lại vào mắt cũng nhắm chặt lại như thể có thế lực vô hình nào đó ép vậy.
"Không đừng…"
Có thể là do suy nghĩ lại chuyện quá khứ hoặc do một thế lực nào cũng là điều đương nhiên, đôi mắt như vô hồn vì mệt mỏi mà Lệ Y liền nằm hẳn xuống sàn nhà tay để lên trên tuy trong đầu vẫn còn chút ý thức, nhưng do mệt mỏi mà cô từ từ nhắm mắt lại.
Bên trong giấc mơ Lệ Y mặc trên mình bộ váy đỏ hơn nữa trên đầu là chiếc khăn đỏ, nhìn thấy mọi thứ trước mặt cộng thêm bộ đồ mình đang mặc, cô kinh hãi hai tay đặt ở trước mặt mình không ngừng run rẩy lên giọng lắp bắp mà nghĩ.
"Chuyện…Chuyện gì xảy ra trước mặt mình vậy? Tại…Tại sao mình lại mặc bộ đồ này…hơn nữa đây là đâu?"
Cô khẽ lấy tay gạt khăn đỏ sang một bên cảnh không gian trước mặt thay vì nhiều người tấp nập thì đổi lại là không gian tối mịt chẳng có một cái nào gọi là ánh sáng cả.
"Không gian tối mịt này…cộng thêm cả bộ đồ này…nghĩa là sao?"
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, bỗng có một giọng nói ma mị vang ngay ở đằng sau lưng.
"Không ngờ có lúc mình lại có thể gặp lại ở đây đấy, Lệ Y."
Lệ Y tuy người đang ở đằng trước nghe thấy giọng nói quen thuộc, sắc mặt khẽ nhíu lại không ngừng nghĩ.
’Giọng nói này…không lẽ là của Diễm Hương?"
"Diễm Hương là cô sao?"
Diễm Hương nghe thấy vậy khẽ nhếch mép lên cười mà đáp lại.
"Đúng rồi là tôi Diễm Hương."
Nhận được câu trả lời Lệ Y vội vàng quay người lại nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cô không dám tin, tới nỗi còn không biết mình đã gặp ma hay quỷ?
Chỉ thấy xuất hiện trước mặt cô chính là khuôn mặt bị phân hủy, hơn nữa mũi còn có những con dòi bâu lúc nhúc, hai mắt chỉ toàn trắng đυ.c không hề có con ngươi.
Và cái đáng sợ nhất chính là miệng của Diễm Hương đều chứa những mũi kim cộng thêm cả sợi chỉ máu cũng dính vào, ở giữa bị một thứ gì đó cắt ra.
"Diễm…Diễm Hương…chuyện…chuyện gì xảy ra với cô vậy?"
Nhìn người ở trước mặt vì mình mà thành ra thế này Lệ Y không dám tin mọi chuyện trước mặt, cô vội vàng tới chỗ của Diễm Hương hai tay nắm lấy bàn tay lại.
"Cô…"
Nhưng còn chưa kịp nói ra một câu Lệ Y phải vội vàng bỏ ra bởi vì hai tay của cô đều đã bị đinh đâm xuyên qua cả bàn tay.
Nhìn mọi thứ ở trước mặt mình cô như chết lặng, không dám tin một người vì mình mà bây giờ đã thành ra như thế này.
"Diễm…Diễm Hương…tất…tất cả là tại tôi khiến cô ra nông nỗi này bị bọn chúng thẳng tay khâu lại miệng cả tay lẫn chân đều đóng ghim ở ngực cô cũng vậy."
Lệ Y nhìn thấy cả người không ngừng run rẩy lên, người con gái hai mươi hai tuổi mặc trên mình bộ váy đỏ, thay vì là hạnh phúc đổi lại là máu dính trên bộ váy, vì mình mà đã trở nên như vậy.
Diễm Hương tuy đã chết nhìn thấy Lệ Y không ngừng tự trách móc mình, không tự chủ được mà nói.
"Bây giờ hay trước sau gì tôi cũng đã chết rồi, nên giờ có muốn tôi sống hay không thì mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, chẳng có gì có thể không xảy ra được."
Lệ Y nghe vậy mới dần lấy lại được bình tĩnh một lúc quay sang mà hỏi.
"Nếu thông thường mà cô bị chôn sống đồng nghĩa với việc cô bị phong ấn rồi, vậy tại sao cô lại ở đây?"
Diễm Hương nghe vậy không nghĩ gì liền nói.
"Thật ra có một người con trai cỡ chừng tầm hai tư hoặc hai lăm tuổi, anh ta mặc bộ đồ cực kỳ đẹp mà trang trọng, hơn nữa vì tò mò nên anh ta liền khẽ mở quan tài ra nên việc tôi được giải thoát là vì vậy."
Nghe vậy Lệ Y càng cảm thấy có chút khó tin mà hỏi.
"Nếu vậy thì chắc chắn đinh đã rút ra rồi sao?"
"Ừm, chắc là do đây là lần cuối tôi sẽ gặp cô nốt thôi vậy, Lệ Y."