Chương 2

Lek khàn giọng, giọng điệu ẩn chứa một chút mị lực khó có thể diễn tả thành lời: "Tôi… tôi phải làm theo mệnh lệnh của người sao?”

"Thưa chủ nhân… của tôi.”

Hàng lông mi rũ xuống của hắn dày đẹp đến lạ thường.

Thẩm Nguyệt nghẹn ngào nuốt nước miếng, không hiểu sao nghe thấy cả tiếng tim mình đang đập thình thịch.

Chúa ơi.

Chất lượng của giọng nói này… không thể so sánh khi nghe qua điện thoại được.

Tai của những người nghe cũng nóng ran hết cả lên.

Thẩm Nguyệt còn đang cảm thán giấc mộng đêm nay giống như thật vậy.

"Được…” Thẩm Nguyệt trả lời, trong tiềm thức còn cho rằng đây chỉ là một giấc mộng.

“Vâng, thưa chủ nhân.” Lek vừa thấp giọng đáp lại vừa chậm rãi đứng lên.

Đang lúc Thẩm Nguyệt đỏ mặt suy đoán hắn muốn làm gì, khoảnh khắc tiếp theo Lek đã mạnh mẽ đè cô dưới thân.

Đôi môi mỏng lạnh lẽo của người đàn ông phủ lên cánh môi đỏ tươi của cô chậm rãi liếʍ láp, đầu lưỡi nóng rực luồn vào trong miệng cô.

“Ưʍ..."

Thẩm Nguyệt mở to hai mắt.

Đầu lưỡi trơn trượt ra sức quấn lấy lưỡi nhỏ mềm mại của cô, lực đạo quấn quýt, cùng với sự khác thường của thân thể, đều làm cho Thẩm Nguyệt cảm giác những chuyện đang xảy ra vào giờ phút này rất chân thật.

Lưỡi dài của người đàn ông linh hoạt liếʍ qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, đầu lưỡi mang theo nhiệt độ khác thường liếʍ đi liếʍ lại như muốn để lại dấu ấn ở mấy vị trí nhạy cảm của cô.

Nóng quá.

Cơ thể bắt đầu nóng lên, vị trí giữa hai chân đã ướt.

Thẩm Nguyệt chưa từng trải qua tìиɧ ɖu͙©, người đàn ông chỉ mới thực hiện một nụ hôn lưỡi nhiệt liệt nồng cháy đã làm cho thân thể cô rơi vào tay giặc, muốn ngừng không được.

Nụ hôn của Lek càng thêm nóng bỏng, Thẩm Nguyệt gần như sắp không thở nổi, đầu óc càng thêm choáng váng.

Cô vô lực nằm xuống, cổ dài thon chìm sâu trên gối mềm mại.

"Ha a..." Thẩm Nguyệt không ngừng rêи ɾỉ, không thể chịu đựng được cảm giác sung sướиɠ của thân thể, tự nhiên bắt đầu kêu ra tiếng dâʍ ɭσạи khiến chính bản thân cô ngượng ngùng.

Lek buông môi cô ra, bàn tay to dễ dàng xé rách váy ngủ của cô.

Tất cả điều này xảy ra đột ngột và rất chân thực.

Trong mắt Thẩm Nguyệt nổi lên hơi nước, vẻ mặt cô hoảng hốt nhìn vào đôi mắt tràn ngập dã tính du͙© vọиɠ của người đàn ông, xanh biếc trong suốt, trong suốt như phỉ thúy, bên trong phản chiếu rõ ràng bóng dáng của cô.

Trong cuộc sống thực, cô chưa bao giờ thấy đôi mắt đẹp như vậy, cũng không bao giờ gần gũi với người khác giới.

Bàn tay to của người đàn ông lướt trên làn da bóng loáng của cô, cặρ √υ" đầy đặn, bụng phẳng, sau đó trượt lên đùi thon của cô vuốt ve.

Lòng bàn tay người đàn ông nóng bỏng, chỗ chạm vào cũng run lên bần bật.

Lek chậm rãi tách hai chân của người phụ nữ bị kẹp chặt vì căng thẳng ra.

Bắp đùi trắng nõn của người phụ nữ bị tách ra, lộ ra khe l*и ở giữa hai chân, chỗ riêng màu đỏ tươi hồng hào như thiếu nữ, chỉ có vài sợi lông rất nhỏ, lộ ra vẻ non nớt và ngây ngô.

"Lek..."

Lek nhìn Thẩm Nguyệt thật sâu, trong mắt cô ẩn chứa bất an và chờ mong.

Cổ thon dài của người đàn ông chậm rãi hạ xuống, cái đầu từng cao ngạo cứ như vậy chôn ở chỗ riêng của cô, khi hơi thở phun ra hơi nóng làm cho thân thể cô run lên bần bật.

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên hơi sợ, cô theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân mình, lại bị bàn tay to của người đàn ông ngăn lại.