Chương 6: Dường như luôn nợ Hạ Cảnh Chiêu một lời xin lỗi

Không cắt điện vào lúc 12 giờ đêm.

Dịch Nhữ không ngủ, cô làm bài luận văn nhỏ ở trường cho đến bốn giờ sáng, sau bốn giờ, cô ra quán cà phê Internet, đeo bịt mắt và bịt tai ngủ bù đến trưa.

Nửa chừng bạn trai gửi tin nhắn, cô không trả lời tin nhắn, anh rất lo lắng cho cô.

Dịch Nhữ gọi điện báo bình an trước , nhưng về chuyện tối hôm qua cô thế nào cũng không mở miệng được.

Cô là một người có thói quen giữ bí mật.

Rõ ràng tối thứ sáu đã lên kế hoạch bắt đầu mối quan hệ này một cách nghiêm túc và mở lòng với anh, nhưng dường như điều đó là không thể.

Chiều chủ nhật, cô đã đi đến gặp bạn mình.

Bạn cô làm việc ở thành phố A đã nhiều năm, sau khi đưa cô đi chơi, bạn cô còn mời cô ngủ lại.

Đêm đến, hai cô gái nằm trên giường trò chuyện với nhau hàng giờ đồng hồ.

Dịch Nhữ cũng nói với cô ấy chuyện trong mộng, bạn bè biết cô có bệnh cuồng ngược đãi, cũng từng chứng kiến rất nhiều chuyện.

"Có phải bởi vì ban ngày gặp Hạ Cảnh Chiêu không?"

Dịch Nhữ sửng sốt.

Bạn: “Gần hai năm rồi, cậu vẫn chưa thoát ra được sao?”

Dịch Nhữ: "Nào có chứ, chúng tớ đều buông tay rồi.”

"Tốt nhất là thật." Bạn bè dời đề tài: "Năm đó “Ai cũng biết cậu là thiên tài máy tính được trao đổi đi nước ngoài, mọi người đều thông cảm với Hạ Cảnh Chiêu, nhưng rõ ràng cậu mới là đồ cặn bã chủ động đề nghị chia tay, nhưng lại để cho mình phải uống thuốc chống trầm cảm, chậc, chuyện này rất khó nói nha Tiểu Bảo.”

Dịch Nhữ nhẹ nhàng nói: "Tất cả là do tớ, việc tớ đề cập đến việc chia tay không liên quan gì đến anh ấy."

“Tra nữ phát biểu!” Bạn bè cười to cù ngứa Dịch Nhữ, trong tiếng cười vui vẻ tiếp tục nói: "Nếu ai dám nói với tớ như vậy, tớ không đánh kẻ đó rơi răng đầy đất thì không xong đâu.”

"Nhưng không sao, mọi chuyện kết thúc rồi, cậu đã có bạn trai mới, chúng ta nói chuyện đi."

“Còn những giấc mơ kia. . . . Có lẽ nguyên nhân khiến cậu trằn trọc lâu nay là do cậu chưa thật sự buông bỏ, cậu không thích SM nữa đúng không, tự nhủ bản thân phải bước tiếp.”

Trái tim Dịch Nhữ run lên.

Năm đó cô đã ở với Hạ Cảnh Chiêu trong nửa năm ở nơi đất khách, và sau khi kiên quyết xóa tất cả thông tin liên lạc, cô đã ra nước ngoài thực tập với sự giúp đỡ của những người quen khi bác cô còn sống.

Sau khi cô đưa Hạ Cảnh Chiêu lên máy bay của sinh viên trao đổi, cô không bao giờ gặp lại anh nữa.

Sáu tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, trạng thái của cô rất bất ổn, cô không hối hận vì đã tự ý quyết định chia tay, việc chia tay là một sự giải thoát cho bất kỳ ai trong số họ vào thời điểm đó.

Nhưng cô dường như luôn nợ Hạ Cảnh Chiêu một lời xin lỗi.