Chương 4: Không thể trốn thoát

Cô đã mơ một giấc mộng xuân.

Không – Là ác mộng.

Cô mơ thấy ai đó đang ở trên giường của mình, một bàn tay to từ phía sau vòng qua nâng cô lên với tư thế giống như giam cầm, sau đó bàn tay mang theo vết chai mỏng từ bên dưới váy ngủ của cô luồn vào trong quần áo cô một cách tùy ý.

“Đừng chạm vào tôi...”

“Ngứa...”

Bàn tay to thô ráp tùy ý vuốt ve thân thể cô, rất nhanh, một bàn tay tàn nhẫn cởi đồ ngủ của cô, tiếp theo là hướng về phía qυầи ɭóŧ.

"Đừng... Không thể cởi ra.”

Cảm xúc chân thực như vậy, trong giấc ngủ cô hoảng loạn giãy giụa, lại chỉ có thể bất lực bị tước bỏ lớp phòng ngự cuối cùng, để cả người trần trụi bị giam cầm trong vòng tay xa lạ.

Nhưng cảnh trong mơ này lại có cảm giác rất thật

Cô thậm chí còn ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp mà cô đã ngửi thấy ở đâu đó trong ngày.

Giọng nói của người đàn ông rất xa lạ, dán vào tai cô và nói: "Cục cưng, tại sao không, là sợ bị bạn trai phát hiện?"

Rõ ràng là giọng điệu chứa đầy sủng nịch, nhưng trong giọng nói của hắn lại có một sự trầm thấp lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông xa lạ đẩy cô về phía trước như thể để chứng minh điều đó, cô chỉ có thể quỳ gối trên giường, thân thể nằm sấp ở tư thế chó vô cùng xấu hổ, một cái tát nặng nề vỗ vào cái mông mềm mại của cô.

"Ưm ưm…!”

Một bàn tay to lớn bịt miệng cô lại, trong khi những đầu ngón tay mảnh khảnh và mạnh mẽ đang vuốt ve má cô, thì bàn tay kia lại tát vào mông cô không thương tiếc.

Đau quá!

"A a..."

Thật khó chịu! Trong giấc mơ, cô đấu tranh để tỉnh dậy, nhưng dù thế nào cô cũng không thể mở mắt ra được.

Đau quá, thân thể giống như thật sự bị tra tấn vậy, cô vặn người bò sang chỗ khác, chỉ muốn mau chóng kết thúc cơn ác mộng này, ai ngờ cô vừa mới thoát khỏi nguồn thống khổ không xa, đã bị thô bạo bóp eo kéo trở về.

Một cái tát nặng nề hơn giáng xuống bờ mông dễ bị tổn thương.

"A a! ...... A a a đau quá... Đừng đánh! Đừng... Đừng đánh! Cầu xin anh..."

Người đàn ông áp sát vào cô và khóa chặt cô trong vòng tay của mình, dùng sức quá mạnh, cố tình siết chặt eo và tay cô như thể đang trừng phạt, Dịch Nhữ cau mày đau đớn rơi nước mắt trong giấc ngủ.

Tiếng thở nặng nề rơi vào tai cô.

Không chút để ý, không nhanh không chậm, mạch đập nóng bỏng và nhịp tim dồn dập của hắn truyền đến từ phía sau, nghe hắn nói trong sự yên tĩnh khiến cô sợ hãi.

"Chạy? Còn muốn trốn ở đâu nữa.”

"Định chạy thoát khỏi mí mắt tôi như bỏ rơi bạn trai cũ sao?"

"Yên tâm." Người đàn ông bóp cằm cô, sung sướиɠ nói: “Lần này em trốn không thoát nữa rồi.”