Chương 3: Lục Nghiên

Tóc của cô ấy đã dài ra nhiều, làn da không trắng lắm nữa, môi đỏ hồng, đôi lông mày nhíu lại.

Lục Nghiên nhìn Lâm Tân, không nhịn được vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, ngón cái xoa lên môi, rồi cúi xuống hôn nhẹ đôi môi ấy, sau đó mới rời tay khởi động xe.

Xe chạy khoảng bốn mươi phút đã đến nơi, đó là một ngôi nhà hai tầng biệt lập. Vào trong bật đèn, Lục Nghiên liếc nhìn xung quanh rồi bước lên tầng hai, để Lâm Tân nghỉ trong một phòng khách.

Lâm Tân lúc này vẫn mê man, không cảm nhận được quần áo mình đã bị được người khác thay cho, cũng không biết có khăn ấm lau mặt cho mình. Cô chìm vào giấc ngủ say sưa đến sáng hôm sau, ánh nắng chói chang mới làm cô tỉnh dậy.

Lâm Tân dùng tay che ánh sáng, lúc đầu cô còn tưởng mình vẫn còn ở căn hộ thuê ở quê, vô thức với tay tìm điện thoại xem giờ.

Sờ soạng hai cái không thấy, mở mắt nhìn thấy tay áo màu xanh nhạt của bộ đồ ngủ, không khỏi thắc mắc: Mình có mua bộ đồ ngủ thế này bao giờ đâu?

Khi tỉnh táo trở lại, Lâm Tân kinh hoàng nhớ ra cô đã đến Dư Thành, và bị người lạ bịt miệng bịt mũi làm cho ngất đi ở dọc đường.

Phía sau giường có động tĩnh nhẹ, Lâm Tân giật mình nhảy xuống. Cô nhìn về phía giường, Lục Nghiên giờ cũng mở mắt ra, nhìn cô.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, máu trong người Lâm Tân như đông cứng lại, sững sờ tại chỗ.

“...Lục... Lục Nghiên?”

Sao Lục Nghiên lại ở đây?

Những ký ức đã qua ùa về như thủy triều, suýt nhấn chìm Lâm Tân.

Lâm Tân tưởng cô đã quên anh hoàn toàn, thậm chí hiếm khi nhớ đến anh, không ngờ, chỉ cần anh xuất hiện trước mặt, tất cả kỷ niệm họ từng có lại trở nên rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.

Lục Nghiên ngồi dậy, thấy cô đứng trần chân trên thảm liền nhíu mày.

“Sao anh ở đây? Không, chính anh đã bỏ thuốc mê em rồi đưa em tới đây sao?”

Lâm Tân liên kết chuyện hôm qua và bối cảnh hiện tại, khi nói ra câu đó, trong lòng cô xuất hiện cảm giác kỳ lạ khó tả.

Cô thậm chí lại có thể nghi ngờ Lục Nghiên như vậy...

Nếu nghi ngờ sai cho anh, Lục Nghiên sẽ rất đau khổ phải không?

Tiếp đó cô lại vội vàng thầm lắc đầu: Ai quan tâm anh ấy đau khổ không đau khổ chứ!

-------------------

Cả nhà dùng link truyenhdt.com để xem được chương cập nhật mới nhất nhé, không hiểu vì sao link truyenhdt, truyenhdx không hiển thị đầy đủ số chương

-------------------

Nhưng cô vẫn hy vọng Lục Nghiên phủ nhận hoặc mắng cô: “Em dám nghĩ vậy về anh như vậy à?”, “Làm ơn mắc oán” hay những câu tương tự.

Tuy nhiên, điều khiến cô thất vọng và bất ngờ, là Lục Nghiên nhìn cô, lạnh lùng trả lời: “Đúng vậy”.

???

Người Lâm Tân vẫn đứng trong phòng, nhưng đầu óc dường như đã bay ra ngoài không gian.

“Ý anh là sao?”

Lâm Tân nghĩ rằng quay lại Dư Thành, có thể sẽ có lúc cũng gặp lại Lục Nghiên, tuy nhiên cô không bao giờ ngờ được lại là trong hoàn cảnh này.

Cô tự hỏi, lần bọn họ chia tay cũng tương đối êm thắm, không đến nỗi khiến Lục Nghiên căm hận như vậy chứ?

“Ý anh là, em đến Dư Thành, với tư cách là bạn cũ, anh cũng nên thể hiện lòng hiếu khách, mời em làm khách một chút.” - Lục Nghiên nói vậy, khóe miệng nở nụ cười, ngữ điệu khá thành khẩn.