Chương 72

Ngoài tận mắt nhìn thấy ra, nếu không thì thật sự không thể tưởng tượng dáng vẻ Tống Tranh hiền lương rửa tay làm canh thang.

Thẩm Nhiêu nhìn chăm chú Tống Tranh nấu cháo. Ít nhất tại khoảnh khắc này trong mắt trong lòng nàng đều là Tống Tranh.

Cô đứng ở đó khoảng năm phút, Tống Tranh vội vã mới để ý đến Thẩm Nhiêu đang đứng cạnh khung cửa.

Tóc mái của cô dài ra một chút, vốn được vén sau tai lại rơi xuống dưới, rơi xuống vị trí xương gò má, ánh đèn nhẹ nhàng, hơi nóng mù mờ, quay đầu nhìn qua đây một cái, chăm chú, thâm tình.

Chớp mắt đã vạn năm chẳng qua cũng chỉ có như thế.

“Tắm xong rồi à? Ăn miếng cháo nè.”

Thẩm Nhiêu nhìn mồ hôi ẩm ướt trên mặt cô, mái tóc vừa gội xong chưa kịp sấy khô hoàn toàn. Hơn nữa tóc mái ở trán kia dính chút hơi khói dầu.

Thẩm Nhiêu không dám tưởng tượng, Tống Tranh cực kỳ yêu cái đẹp, mười ngón tay không dính nước mùa xuân sẽ biến mình thành dáng vẻ “chật vật” như thế này.

Nhưng không thể phủ nhận là, Thẩn Nhiêu thật sự cảm thấy rất ấm lòng.

“Nấu gì đó? Nghe mùi ổn đó.”

Trong nhà không ai nấu cơm, hơn nữa hai người đều bận, cơ bản là phòng bếp này là trang trí. Thứ có nhiều nhất trong tủ lạnh chính là nước khoáng, đồ uống, nguyên liệu nấu ăn tươi mới không có khả năng có, nhưng có một ít hải sản và đồ khô gì đó.

Cụ thể là Thẩm Nhiêu không nấu ăn, dĩ nhiên cũng không chú ý.

“Trong tủ lạnh có mộc nhĩ khô nên lên mạng kiếm công thức hướng dẫn rồi làm theo.”

Phía sau Tống Tranh là cháo sôi ùng ục, tạp dề trên người cô làm Thẩm Nhiêu nhớ đến, là lần trước đi dạo siêu thị không biết mua một thứ gì đó làm quà, chất lượng không tốt lắm. Mhông biết vì sao Tống Tranh sẽ giữ nó lại, còn nhớ rõ đặt ở chỗ nào, cuối cùng nhảy ra rồi tròng lên người.

Bên trong tạp dề là một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu xám nhạt làm cô trông sạch sẽ gọn gàng. Ánh sáng nhẹ nhàng dừng trên mặt cô, đôi mắt sâu lắng chăm chú, cười dịu dàng vô cùng phúc hậu và vô hại.

Nhịp tim lỡ nửa nhịp, lướt qua eo Tống Tranh, Thẩm Nhiêu nhìn thấy bọt nước trào ra, sắp rơi xuống lửa.

Vì thế khoảnh khắc dịu dàng bị đánh vỡ như vậy, Thẩm Nhiêu đưa tay chỉ cháo trào ra ở phía sau cô, chớp mắt và do dự nói.

“Cái kia...”

Tống Tranh biết nàng chỉ cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt, vội vàng xoay người sang chỗ khác.

“Trời ơi! Cháo của chị.”

Âm cuối bị phá vỡ, lại là một trận binh hoang mã loạn.

Tuy rằng rất lỗi thời, nhưng Thẩm Nhiêu vẫn cười, hơi cong eo nhịn cười, nhịn cười đến mức đỏ mặt. Tâm tình nặng nề được dỡ xuống một chút ở khoảnh khắc này.

Sau khi múc đầy hai bát cháo đặt ở một bên, đôi tay Tống Tranh vòng ra phía sau, gỡ nơ con bướm thắt ở đằng sau một cách linh hoạt. Sau khi hai dây cột vào nhau được cởi ra, cô cúi đầu, chiếc tạp dề ra khỏi cổ. Tống Tranh gấp nó thành một khối hình vuông nhỏ, bỏ vào trong ngăn kéo.

“Tay làm sao vậy?”