Chương 6

"Chuyện này thì khác, bây giờ kẻ thù của họ là triều đình. Thực ra, họ cũng đang có sự tranh giành bí mật. Trong bọn họ ai cũng đều muốn tranh giành thiên hạ. Nếu chúng ta đã chọn con đường phản loạn, thì tất nhiên phải đầu quân cho người có nhiều khả năng trở thành vua nhất."

Hàn Phong ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Bùi Ngọc: "Ngươi... Không ngờ ngươi lại biết chuyện này."

“Vì từ lâu ta đã muốn gia nhập phản quân, cho nên thường xuyên hỏi thăm chuyện này.” Bùi Ngọc vội vàng tìm cớ che đậy.

Hàn Phong không chút nghi ngờ, thậm chí còn có chút hứng thú hỏi y: "Vậy ngươi cảm thấy ai là người thích hợp nhất để chúng ta đầu quân?"

"Đường Bình."

"Tại sao?"

“Bởi vì xuất thân của người đó trông vương giả hơn.” Bùi Ngọc nói.

Câu trả lời này không phải là tự Bùi Ngọc nghĩ ra, mà là những gì khi cha y còn sống đã nói cho y biết và nếu người của triều đình không đến để đàn áp, thì có lẽ cha y cũng sẽ không phải bỏ mạng.



Hãy đưa quân phản loạn của Thủy Dương đến Đường Bình.

Bùi Ngọc tin rằng tầm nhìn của cha mình sẽ không sai.

"Được, ta nghe ngươi." Hàn Phong vỗ đùi nói.

Nửa đêm, dấu vết cuối cùng của củi dưới nơi hãm than bị thiêu rụi, căn nhà trở nên lạnh lẽo, Bùi Ngọc trong giấc ngủ bị đánh thức bởi sự lạnh cóng, tay y chạm vào khắp nơi, muốn kéo chăn bông.

Nhưng khi vô tình chạm vào một nơi ấm áp, y lại vô thức nghiêng người về hướng đó, yên tâm dựa vào nơi ấm áp ấy, ngủ thϊếp đi.

Buổi sáng, Bùi Ngọc bị tiếng động sột soạt đánh thức, lúc mở mắt, mặt y đã bị áp vào l*иg ngực ấm áp.

Y lập tức giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy mình đang nằm trong lòng Hàn Phong.

Hàn Phong đang ngủ say, hơi thở ấm áp phả vào mặt, hòa quyện với hơi thở của y.

Bùi Ngọc muốn rút khỏi vòng tay của Hàn Phong, nhưng Hàn Phong đột nhiên siết chặt cánh tay, khiến Bùi Ngọc lại rơi vào vòng tay của hắn, sau đó cảm thấy một vật cứng chọc vào đùi mình.

Là một người nam nhân, tất nhiên y sẽ biết rõ thứ kia là gì và khi y cúi đầu xuống, y ngửi thấy một mùi tanh tanh thoang thoảng.

Bùi Ngọc vươn tay chạm vào hạ thân của Hàn Phong và xuyên qua lớp y phục, y có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của Hàn Phong, phần đỉnh của cự vật đã ướt đẫm, chắc chắn là hắn đã mơ một giấc mơ ướŧ áŧ nào đó.

Ngửi thấy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong chăn, Bùi Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy cơ thể mình ngứa ngáy khó chịu.

Cơ thể mới này của y là một cơ thể kép, nên hoa huyệt cũng lập tức ngứa ngáy, phần dưới cơ thể cũng đã trở nên ẩm ướt.

"Bùi Ngọc." Lúc này, Hàn Phong đang ngủ say nhưng lại vô thức phát ra một tiếng thì thầm.

Bùi Ngọc tưởng Hàn Phong đã tỉnh nên vội ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Phong đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Hơn nữa, một chân của hắn còn đặt lên người Bùi Ngọc, khiến cho bộ vị bên dưới cũng ép sát vào cơ thể y, âʍ đa͙σ của Bùi Ngọc cũng vì như vậy mà đột nhiên bị kí©h thí©ɧ, chảy ra dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ.

Bùi Ngọc không thể chịu đựng được nữa, y vội chui vào trong chăn cởϊ qυầи của Hàn Phong ra, dươиɠ ѵậŧ thô to lập tức bật lên, đánh vào miệng y.

Mùi tanh càng lúc càng rõ, Bùi Ngọc cầm qυყ đầυ xoa sờ nắn, cảm nhận được lỗ nhỏ ở đầu khấc của Hàn Phong đang mở to ra.