Đang là giữa mùa hè, thời tiết oi bức khiến người ta khó thở.Mạnh Hạ dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn cô bạn bên cạnh hỏi: "Văn Tử, chúng ta thực sự có thể gặp được Uyển Uyển lão công ở đây sao?"
Đợi mấy tiếng đồng hồ, cô gần như bị nắng gắt nướng chín, chỉ thiếu một chút gia vị nướng...
Cô gái có biệt danh "Văn Tử" lấy ra ba chiếc quạt, đưa cho cô một chiếc, khẳng định: "Được chứ! Tớ đã tra rồi, nhà hát tổ chức buổi biểu diễn không xa đây, tiệm bánh ngọt này đã lên không ít tạp chí ẩm thực, Uyển Uyển mê đồ ngọt chắc chắn sẽ không bỏ qua!"
Mạnh Hạ nhìn chiếc quạt có in hình avatar chibi, suy nghĩ lơ đãng quay trở lại một tháng trước.
Những đêm thức khuya liên tiếp khiến Mạnh Hạ bất ngờ đột tử, cuộc đời kết thúc ở tuổi 22, sau khi chết cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà cô vừa đọc xong trước đó, trở thành nhân vật nữ chính cùng tên trong truyện.
Vì nhân vật trong truyện có cùng tên họ với mình, Mạnh Hạ từng nhiều lần nhịn cảm giác muốn đập điện thoại để đọc hết cuốn tiểu thuyết.
Nữ chính trong truyện vì có gương mặt giống với bạch nguyệt quang của nam chính, bị hắn thiết kế hãm hại đến nhà tan cửa nát, sau đó trở thành chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg suốt 5 năm, cuối cùng không chịu nổi sự hành hạ, tự kết liễu đời mình.
Theo diễn biến câu chuyện, sau khi xuyên sách, Mạnh Hạ sẽ gặp phải tên tra nam trong một tháng nữa. Để sớm thay đổi số phận bi thảm của bản thân, cô đã dành cả đêm để nhớ lại cốt truyện, cuối cùng tìm được điểm đột phá.
Trong truyện, có gợi ý rằng bạch nguyệt quang mà nam chính để mắt tới là người vừa có tiền vừa có quyền, lại có thế lực, nam chính nhiều lần theo đuổi không thành, tức giận đổ lỗi lên chim hoàng yến. Trớ trêu thay, trong kết thúc của tiểu thuyết, người đưa nam chính vào tù chính là bạch nguyệt quang mà hắn hằng mong nhớ.
Sau khi nắm rõ cốt truyện, Mạnh Hạ quyết định ra tay trước, bám chặt lấy đùi của bạch nguyệt quang, nhất quyết không buông!
Trong truyện, bạch nguyệt quang được miêu tả không nhiều, Mạnh Hạ chết sống cũng không nhớ được tên thật của bạch nguyệt quang, chỉ nhớ mơ hồ rằng đó là một ngôi sao nhạc rock, vì vậy cô chỉ vào mặt mình hỏi cô bạn cùng phòng La Khả, cô nhớ trong truyện có đề cập rằng La Khả là một chuyên gia săn sao.
"Cậu nói mặt tớ giống ai ấy nhỉ?"
La Khả nắm lấy mặt cô, ngưỡng mộ nói, "Ôi trời, phải nói bao nhiêu lần nữa! Cậu giống y như Uyển Uyển lão công!"
Sau đó, Mạnh Hạ thông qua La Khả gia nhập vào fan club của Ninh Thanh Uyển, cùng La Khả bắt đầu hành trình săn sao của một fan bạn gái.
Rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm sống nhưng lại muốn dựa vào tài năng, chính là để nói về Ninh Thanh Uyển. Từ khi cô ấy nổi tiếng nhờ ca hát, lại còn tham gia diễn một vai phản diện bệnh tật, diễn xuất bùng nổ, thế là làng giải trí đón chào một nữ thần mới của giới bách hợp...
Mạnh Hạ trong vòng một tháng đã thuộc lòng từng sở thích và thói quen của Ninh Thanh Uyển, tự vấn bản thân, cô còn chưa hiểu rõ mẹ mình như vậy.
Nhưng tiếc thay việc săn sao ngoài đời thực quá tốn kém, thời gian này cô theo La Khả đuổi theo bước chân của Ninh Thanh Uyển khắp các thành phố, tốt nhất cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng từ xa, vé xem biểu diễn luôn hết sạch ngay khi vừa mở bán, muốn gặp Uyển Uyển lão công chỉ có thể thương lượng với phe vé chợ đen.
May mắn thay, hiện tại công ty nhà Mạnh Hạ vẫn chưa phá sản, cô tạm thời vẫn còn là một cô chiêu nhà giàu, nhưng nhìn ngày phá sản càng lúc càng gần, Mạnh lão cha lại nhất quyết không nghe lời cô, luôn dùng một câu "Con còn nhỏ biết gì mà nói" để gạt cô đi.
Mạnh Hạ đã tiết kiệm được khá nhiều tiền, nhưng cô biết vẫn còn xa mới đủ, không thể cứ ngồi yên chờ chết nữa.
Trùng hợp hôm nay trong nhóm fan, Văn Tử nói muốn đến Đại lộ Champs-Elysées để chờ Ninh Thanh Uyển, hỏi có ai muốn đi cùng, Mạnh Hạ ôm tâm trạng thử một lần liền nhiệt tình đăng ký.
Thời tiết quá nóng, chỉ có lác đác vài người đến, đến trưa một số người chịu không nổi cái nóng đã bỏ đi, giờ chỉ còn lại ba người họ vẫn kiên trì.
"Cậu uống nước không?"
Dòng suy nghĩ lơ đãng bị kéo lại, Mạnh Hạ nhận lấy chai nước khoáng, đôi môi hồng hồng nở một nụ cười nhẹ, "Cảm ơn."
Cô gái đưa nước tên Điềm Điềm, cười tươi như hoa, nhìn cô rồi lại nhìn chiếc quạt trong tay, "Cậu trông thật giống Uyển Uyển lão công! Là chỉnh sửa giống Uyển Uyển sao?"
Văn Tử cười khẩy, giọng điệu khá khinh thường, "Hạ Hạ nhà chúng ta là thuần tự nhiên đấy! Đừng nghe mấy đứa ghen tỵ trong nhóm nói vớ vẩn."
Điềm Điềm gãi đầu, có chút ngại ngùng, nhìn Mạnh Hạ với vẻ mặt hối lỗi, "Xin lỗi nha."
Mạnh Hạ cười không để tâm, nói: "Không sao đâu."
Mạnh Hạ vặn nắp chai, uống liền mấy ngụm, nước mát lạnh trôi xuống dạ dày khiến cô cảm thấy bớt nóng phần nào.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng và nhàm chán, ba cô gái nói chuyện phiếm không ngớt, chủ đề luôn xoay quanh Ninh Thanh Uyển.
"Ôi, tớ đau bụng quá, gần đây có nhà vệ sinh không?" Bất chợt Điềm Điềm ôm bụng, mặt mày tái nhợt.
"Bên kia có trung tâm thương mại, chắc chắn có nhà vệ sinh." Văn Tử nhét đống đồ ủng hộ vào tay Mạnh Hạ, "Hạ Hạ, tớ đưa cô ấy đi tìm nhà vệ sinh, cậu ở đây giữ chỗ nhé!"
Mạnh Hạ mím môi, trời quá nóng khiến cô cũng chịu không nổi, nhưng lời muốn nói lại nuốt trở vào, cuối cùng cô gật đầu nói: "Ừ, đi đi."