Chương 5: Lam Kình tiên sinh

Tạ Ninh từng bước từng bước đi sát theo phía sau người đàn ông, vừa đi vừa không ngừng suy nghĩ một vấn đề.

Tại sao cậu lại đồng ý đi theo cái vị Lam Kình tiên sinh này về nhà.

Mười phút sau, hai người dừng chân trước cửa một căn nhà của biệt thự Hồ Tân.

Lúc Trang Duyên vừa tìm chìa khóa vừa lia mắt nhìn sang.

Thỏ Tử tiên sinh cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm, chỉ thấy hai cục bông xù xù đang đung đưa trên mũ, đặc biệt đáng yêu.

Anh không nghĩ tới lại có thể lừa đem người về nhà dễ dàng như vậy.

Người này thoạt nhìn đơn thuần vô hại, tính cảnh giác cũng không cao, hai người nhiều lắm gặp mặt cũng chỉ được hai lần, vậy mà một chút phòng bị cũng không có.

Trang Duyên cũng không biết nên vui hay là nên thở dài, cuối cùng hỏi: “Ngay cả tên của tôi cậu cũng không biết, lại dễ dàng theo tôi về nhà như vậy, không sợ tôi có ý đồ xấu xa với cậu hả?”

“A?” Tạ Ninh sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Anh có ý đồ xấu xa với tôi á?”

Trang Duyên nghẹn một chút: “Này chỉ là tôi chỉ ví dụ thôi”

Nhưng từ một phương diện nào đó mà nói, Trang Duyên cảm thấy chính mình thật sự có ý đồ xấu với cậu.

Ban đầu là vì ngoại hình của cậu, chỗ nào cũng hoàn hảo chọt đúng gu của anh, khiến cho anh vừa nhìn đã động lòng.

Đàn ông là đều là động vật dựa vào thị giác, cái gọi là nhất kiến chung tình, chẳng phải là bởi vì đối phương vừa vặn là kiểu người mình yêu thích hay sao?

Hơn nữa tính tình của vị Thỏ tử tiên sinh này cũng rất chi là thú vị.

Lúc ở bên bờ hồ kia từng câu từng chữ mà cậu nói đều đâm thẳng vào trong lòng anh, càng nhìn đối phương anh càng cảm thấy thoả mãn.

Cậu cùng với anh đúng thật là ông trời tác hợp cho!

Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn cánh cổng lớn, nói: “Lần thứ nhất gặp mặt, khuy măng sét trên áo anh có giá 20 vạn, ở trong nước không có, chỉ có thể mua tại Pháp. Còn đồng hồ anh đeo trên tay, là của Van Cleef & Arpels, giá cụ thể thế nào tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn là không dưới 200 vạn, còn cái áo khoác này của anh.......”

Trang Duyên dù bận vẫn nhàn nhã nhìn cậu: “Áo khoác này của tôi là của nhãn hiệu nào?”

Tạ Ninh lắc đầu: “Không thuộc nhãn hiệu nào, nhìn chất liệu vải với kiểu dáng hẳn là đặt làm theo yêu cầu....Nếu nói là lòng mang ý xấu, thì cũng phải là người khác mang ý đồ xấu với anh mới đúng”

Trang Duyên nhướng mày: “Ánh mắt cậu cũng nhạy bén lắm”

Tạ Ninh còn nói: “Chỗ này là khu biệt thự Hồ Tân, có thể ở chỗ này không giàu thì cũng quý, cũng không cần làm ra chuyện hạ thấp địa vị”

Trang Duyên bình tĩnh nhìn cậu một hồi: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nói không chừng có người là biếи ŧɦái”

Tạ Ninh nghi hoặc: “Đó giờ tôi chưa từng thấy ai tự nói mình là biếи ŧɦái”

Trang Duyên: “...”

“Còn nữa” Tạ Ninh chỉ chỉ biệt thự phía sau: “Rất trùng hợp là tôi ở ngay sau nhà anh, tính an toàn của nơi này vô cùng tốt, trên đường đều có camera giám sát, nếu lỡ mà tôi có xảy ra chuyện gì, thì ngày hôm sau cảnh sát nhất định sẽ gõ cửa thăm nhà anh”

Trang Duyên mở cửa, cười nói: “Hoá ra là cậu cũng không có ngốc như tôi tưởng ha”

“...” Tạ Ninh nhỏ giọng nói: “Tôi mới không ngốc.”

Trang Duyên cà khịa cậu: “Trời lạnh muốn gần chết mà chạy ra bờ hồ vẽ phong cảnh, không phải ngốc thì là gì”

Tạ Ninh muốn phản bác lại nhưng không biết nên nói cái gì, nghĩ lại mới thấy mình hình như là ngốc thật, sau khi cậu ra cửa bị gió thôi cho lạnh teo cả người bây giờ có chút hối hận.

Ngẫm nghĩ nguyên nhân, đại khái là—— rãnh ruồi đi.

Trang Duyên thấy cậu mím môi không nói lời nào, Trang Duyên cảm thấy bộ dáng cậu bây giờ rất cute phô mai que, lại không nhịn được muốn trêu chọc cậu.

“Sao lại ngẩn người rồi” Sợ doạ người ta bỏ chạy, cuối cùng anh vẫn phải nhịn xuống, trong giọng nói mang theo ý cười: “Bây giờ thì không có ngốc, đợi lát nữa coi chừng bị đông lạnh tới ngốc luôn bây giờ”

Tạ Ninh đã hoàn toàn cạn lời.

Người đàn ông này nhìn qua thấy cũng giống nam thần nổi tiếng, không hiểu sao lại nói ra mấy lời thiếu đòn quá vậy?

Khi bước vào cửa đúng thật là ấm hơn nhiều, cơ thể bị lạnh làm cho cứng đờ cũng dần dần lấy lại chút cảm giác.

Một người phụ nữ trung niên từ phòng bếp đi ra, quần áo trông bình thường, có thể là người giúp việc trong nhà.

“Tiên sinh đã về?” Phụ nữ trung niên nhìn thấy có người đi phía sau Trang Duyên, cũng sửng sốt một chút: "Có khách, bên ngoài gió lớn lắm, mau mau vào thôi”

Trang Duyên thay giày xong, khom lưng lấy từ trong tủ một đôi dép lê bằng bông đưa cho Tạ Ninh, quay đầu nói với phụ nữ trung niên: “Dì Trần, dì có làm canh gừng không?”

Dì Trần vội vàng nói: “Có! Dì đặc biệt nấu cho cậu đây, để dì đi lấy cho cậu hai chén”

Tạ Ninh thay giày xong, đôi dép lê bằng vải sợi bông này chất lượng rất tốt, giữ ấm cũng oke nữa.

Cậu mang theo một thân khí lạnh bước vào nhà, suy nghĩ một chút, đem mũ len trên đầu cùng bao tay cởi ra, đặt trên đầu tủ ở ngoài huyền quan[1].

Đội mũ với mang bao tay vào nhà hình như có chút không lễ phép lắm.

Trang Duyên dẫn Tạ Ninh đến ghế salon ngồi xuống, nhét chén canh gừng vào tay cậu, liếc mắt nhìn vành tay cậu, rất hài lòng khi thấy nó đỏ ửng một mảng: “Uống nhiều một chút, để tránh bị cảm”

Tạ Ninh có chút bối rối. Bất quá tay cầm chén canh gừng nóng hổi, giống như là hai tay đang ôm túi giữ nhiệt.

Coi như không uống, cũng có thể làm ấm tay.

Trang Duyên đứng dậy đi lên lầu: “Tôi đi thay đồ cái, cậu chờ một lát”

Tạ Ninh đánh giá phòng khách.

Phong cánh trang trí này so với nhà cậu hoàn toàn bất đồng, khắp nơi đều bày trí rất đẹp, bên tường gần nhà bếp có một cái bàn như quầy bar, trên bàn có bày mấy cái ly đế cao.

Ở một bên khác trên sàn trống trải có đặt mấy cái valy, mấy thứ đồ bên cạnh nhìn giống mấy thiết bị quay chụp.

Đối với việc quay phim Tạ Ninh cũng không có nghiên cứu gì, nhưng cậu vẫn có thể phân biệt được sự khác nhau của máy quay chuyên nghiệp với máy quay thông thường.

Cậu thầm nghĩ: Hoá ra vị Lam Kình tiên sinh này là một nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp?

Vậy cũng khó trách anh lại để ý đến [ độc thoại]

Từ ống kính, góc quay hay bố cục của [ độc thoại ] đều vô cùng có tính tham khảo.

Dì Trần sợ cậu ở phòng khách một mình không thoải mái, chú ý tới ánh mắt của cậu, giải thích: “Mấy thứ này là khi tiên sinh về nước đem về, còn chưa có thời gian sắp xếp lại, lại sợ bọn dì không cẩn thận làm hư, nên không cho tùy tiện động vào, mới chất thành đống chỗ này”

“Thì ra là vậy” Tạ Ninh ngoan ngoãn gật gật đầu.

Dì Trần lại hỏi: “Cậu là bạn của tiên sinh à?”

Đối mặt với vấn đề này khiến cho Tạ Ninh sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu suy nghĩ.

Bọn họ có tính là bạn bè hay không?

Nếu nói về số lần gặp mặt, hai người cũng chỉ gặp nhau được có hai lần, cũng không tính là “bạn bè”.

Nhưng hiện tại ngay cả nhà của anh cậu cũng vào ngồi luôn rồi, nếu tính ở một mức độ nào đó, cũng có thể gọi là bạn bè.

Cậu do dự vài giây, dì Trần vội vàng nói: “Dì cũng không có ý gì đâu, chỉ là tiên sinh về nước lâu như vậy, đây là lần đầu tiên dì thấy cậu ấy dẫn bạn tới nhà chơi”

Tạ Ninh khó khăn gật gật đầu:

“Cũng......cũng xem như là bạn bè đi”

Không hiểu sao khi nói ra lời này làm cậu có chút chột dạ, sợ dì Trần hỏi nhiều thêm, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Anh ấy mới về nước ạ?”

“Đúng rồi” Dì Trần gật đầu: "Vừa trở về không lâu."

Thảo nào anh ấy có hết thảy phim điện ảnh của Trang Duyên, có mấy bộ không mua được ở trong nước, chỉ có thể mua ở nước ngoài.

Tạ Ninh uống một ngụm canh gừng, cũng không biết dì Trần làm như thế nào, mà mùi vị không giống như trong tưởng tượng của cậu: "Uống ngon."

Dì Trần nghe cậu khen như thế, cười cười: “Tiên sinh nhà dì khẩu vị kén chọn, vị quá nặng cũng không uống, dì nghiêng cứu mấy lần mới có thể làm cậu ấy hài lòng”

Còn nói: “Nếu thích thì uống nhiều nhiều chút, trong bếp còn nhiều lắm”

Tạ Ninh gật gật đầu, cảm thấy một thân khí lạnh của mình đã được chén canh gừng này làm cho tiêu tán.

Cậu có thể cảm nhận được bản thân mình đã sống lại rồi!

Cùng dì Trần tán ngẫu mấy chuyện trong nhà, Trang Duyên cũng thay xong quần áo đi xuống lầu.

Anh cởi bỏ áo khoác, thay đổi một bộ áo quần ở nhà. Nhìn qua có chút tùy hứng mà nhẹ nhàng thoải mái, cách phối đồ cũng cực kỳ mới mẻ độc đáo, khiến cho hai mắt Tạ Ninh sáng ngời.

Cho dù là quần áo mặc ở nhà, thì cách phối đồ của người này cũng tương đối đẹp, rất có tính thẩm mỹ.

Khi anh trút bỏ áo khoác bên ngoài, làm cho cảm giác ngột ngạt của Tạ Ninh giảm đi rất nhiều, mặc dù cái ánh mắt kiểu cười như không cười của anh liếc nhìn sang vẫn khiến cậu tê cả da đầu.

Nhưng cũng không dễ dàng bị kí©h thí©ɧ đến run cả chân.

Từ tận đấy lòng Tạ Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Trang Duyên chờ cậu uống xong canh gừng, mới dẫn cậu đi: "Đi, đi tới phòng chiếu phim."

Trong nhà Tạ Ninh cũng có một phòng chiếu phim, nhưng khi so sánh với cái của nhà Trang Duyên, thì sự chênh lệch liền rõ ràng hơn.

Thiết bị chiếu phim ở đây đều thuộc loại hàng đầu, chất lượng về hình ảnh hay chất lượng về âm thanh so với của Tạ Ninh đều cao hơn một bậc.

Tạ Ninh cảm khái: Không hổ là dân chuyên nghiệp. 𝘛𝗋𝓾yện‎ hay?‎ 𝘛ì𝙢‎ ngay‎ 𝘁𝗋ang‎ chính‎ [‎ 𝘛𝗋𝐔‎ 𝙢𝘁𝗋𝓾yện.𝘷n‎ ]

Trang Duyên lấy ra một cái đĩa CD, hỏi cậu: “ [ Cố chấp] có xem rồi chưa?”

Tạ Ninh nói: “Xem rồi”

Trang Duyên sửng sốt một chút, liền lấy ra một CD khác: “[ lấy giả thành thật ]?”

Tạ Ninh do dự chốc lát, ăn ngay nói thật: “Cũng xem rồi”

Trang Duyên nở nụ cười, nhìn Tạ Ninh, nhướng mày: “Cậu xem cũng nhiều ghê ha”

Tạ Ninh mím mím môi.

Trang Duyên cúi đầu lật kím một hồi: “ Bộ này [ bức thư tình không người gửi ] có lẽ cậu chưa xem”

“Ừm, đúng là chưa xem”

Tạ Ninh xác thực là chưa từng xem [ bức thư tình không người gửi], mà chỉ nghe nói qua.

Đây cũng là phim điện ảnh nổi tiếng của Trang Duyên, công chúng đối với phim này đánh giá cũng rất cao—— đương nhiên là so với mấy phim khác của Trang Duyên.

Tạ Ninh đối với bộ [ bức thư tình không người gửi] này vẫn luôn tò mò, nhưng đáng tiếc trong nước lại không thể mua được.

Nghe cái tên, hẳn là một câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Phim tình yêu hả?

Tạ Ninh lia mắt nhìn về phía Trang Duyên.

Hai thằng còn trai cùng nhau xem phim tình yêu......có chút quái quái.

Trang Duyên dựa người vào ghế salon, tư thế tự nhiên, hai tay đan vào nhau, để lộ ra chút khí chất tùy tiện.

Anh nhìn thấy ánh mắt Tạ Ninh, lại không nhìn ra được ý tứ của Tạ Ninh, suy nghĩ một chút, vươn tay cầm cái gối ném qua.

Tạ Ninh:?

Trang Duyên khẽ nhếch đôi lông mày sắc bén: “Cho cậu ôm”

Tạ Ninh: “... Cảm ơn”

Gối ôm rất mềm, là dạng hình vuông đơn giản, Tạ Ninh ôm ở trước ngực, ôm kiểu gì cũng thấy hơi kì kì.

Cậu vốn đã mặc quần áo dày, lại ôm thêm một cái gối, cậu cảm thấy ngực bị ép đến mức không thở nổi luôn.

Cậu không nhịn được giật giật chân, muốn thay đổi tư thế.

Cậu và Trang Duyên ngồi rất gần nhau, nếu không nhúc nhích thì không sao, nhưng chỉ cần nhúch nhích một cái nhỏ thôi, liền vô tình đυ.ng phải cái đùi lớn của Trang Duyên.

Nhiệt độ giống như tia lửa tăng vọt lên.

Tạ Ninh nháy mắt cứng đờ người, nhanh chóng ngồi ngoan lại.

Phòng chiếu phim vốn đã rất tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình lớn chiếu tới, chiếu lên trên người hai người, nổi lên một tầng ánh sáng mong manh.

Tạ Ninh là đồng tính luyến, trong một hoàn cảnh như nầy, còn cùng một người đàn ông xem phim tình yêu, cách một lớp quần áo mà tiếp xúc thân thể.....

Cậu cảm thấy cực kì không dễ chịu.

Cũng may rất nhanh phim đã bắt đầu, làm giảm bớt sự lúng túng trong lòng cậu.

[ Bức thư tình không người gửi] là một bộ phim tình cảm lãng mạn có hơi hướng hồi hộp.

Nữ chính là một nhà văn, ở trên mạng quen biết một người đam mê du lịch, tên là Fancy, hai người có sở thích giống nhau, nên trò truyện cực kì vui vẻ.

Fancy thường chụp ảnh ở nhiều nơi rồi gửi cho nữ chính, đồng thời nữ chính cũng sẽ gửi cho hắn những câu chuyện thú vị.

Hai người từ từ rơi vào bể tình.

Vào một ngày, nữ chính nhận được bức thư tình từ Fancy, cùng với một bức ảnh của Fancy ở trước nhà hắn.

Nữ chính phát hiện hoá ra cô cùng Fancy lại ở cùng một thành phố!

Sự phát hiện này khiến cho nữ chịn vui vẻ không thôi, cô không kịp chờ đợi muốn gặp đến Fancy.

Tuy nhiên khi cô lần theo địa chỉ trên bức thư tìm đến, lại thấy được nơi đây là một mảnh đất hoang, hoang tàn vắng vẻ.

Có người nói với cô: nơi này đã bị phá hủy từ nữa năm trước, cũng không có người nào tên Fancy hết.

......

Phim được chiếu bằng ngôn ngữ Anh, cũng không có phụ đề tiếng trung, nên Tạ Ninh xem rất chăm chú.

Nhìn một hồi, cậu liền không thể chăm chú được nữa.

Ánh đèn ngày càng tối đi, cậu càng có thể cảm nhận được, bên cạnh có một ánh mắt, không kiêng kị mà nhìn sang, rơi vào trên mặt cậu.

Phim đang chiếu kìa sao không nhìn đi! Nhìn cậu làm gì!

Tạ Ninh siết chặc gối ôm trong tay.

Trang Duyên xuyên qua ánh đèn màn ảnh yếu ớt đánh giá Tạ Ninh.

Từ góc độ của anh, vừa vặn có thể nhìn thấy gò má của Tạ Ninh, góc nghiêng của cậu rất đẹp, đường nét mượt mà như một bức tranh, nửa khuôn mặt cũng không lớn bằng bàn tay.

Lông mày của cậu chẳng hề dày đặt, đuôi lông mày bị tóc loà xoà che lại, khiến cho người ta nhịn không được muốn vén phần tóc kia ra, lông mi so với người khác còn dài hơn, chớp mắt như một tiểu tinh linh. Đôi mắt to sáng người như dòng suối trong veo, trong suốt ngọt ngào.

Theo nội dung của bộ phim, ánh sáng cũng chợt thay đổi màu sắc, bao trùm lên gương mặt của cậu, làm hiện ra ngàn vạn phong tình.

Trang Duyên phát hiện trên mặt cậu còn có một cái lúm đồng tiền nhỏ.

Rất nông, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được.

Đặc biệt đáng yêu.

Mỗi một góc độ của Tạ Ninh đều làm cho anh cảm thấy sự hoàn mỹ.

Giống như trời cao đặc biệt tạo nên dáng dấp này theo yêu thích của anh vậy.

Tạ Ninh rốt cục không nhịn được, nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Anh liên tục nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?"

Trong giọng nói mơ hồ mang theo vài phần thẹn quá hóa giận.

Trang Duyên nhếch môi: “Phim này tôi đã xem qua rồi, không có hứng thú xem lại lần nữa, nên chỉ có thể nhìn cậu thôi”

Tạ Ninh cắn môi: “Bộ dạng này của tôi cũng không phải là anh chưa từng thấy”

Động tác này càng nhìn giống như thỏ, Trang Duyên nghĩ.

“Tôi còn chưa nhìn đủ, cậu trông đẹp mắt như vậy, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng đều không đủ”

Tạ Ninh: “... Cám ơn đã khen?”

Trang Duyên cười nói: “Không cần cám ơn.”

Tạ Ninh: “....” Tôi cũng không thật lòng muốn cảm ơn anh đâu.

Tạ Ninh không thèm để ý anh, quay đầu tiếp tục nhìn về phía màn ảnh lớn.

Trong phim, nam nữ chính rốt cuộc cũng gặp lại nhau, vừa ôm vừa hôn môi say đắm.

Nhớ tới diễn biến tiếp theo của phim, Trang Duyên nhếch môi cười một tiếng.

Cảnh phim lần lượt thay đổi, nam nữ chính lảo đảo mà vào cửa, một bên hôn môi một bên đi về phía giường rồi ngã xuống.

Tạ Ninh: “!!!”

Trước mắt đột nhiên tối sầm.

Một bàn tay to lớn che đi đôi mắt cậu, sau đó là một hơi thở áp tới gần, trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh trầm thấp: “Người chưa thành niên thì cấm không được xem”

Tạ Ninh: “...”

Trang Duyên áp sát quá gần, cảm giác ngột ngạt khiến cho cơ thể cậu mềm nhũn, sau đó càng thêm cứng ngắc.

Vẻ mặt của cậu phút chốc trở nên kỳ quái.

Cấm cái búa ấy! Cậu đã thành niên từ lâu rồi!!

_________________________________________

[1] Huyền quan: khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.

_________________________________________

Tui mới thi giữa kì xong, tạch sinh 🥲, toán lý sai câu ngu 🥲. Điểm hoá thì như bùi, chời ơi học tự nhiên mà hoá sinh như đách luôn. Khóc trong lòng nhiều chút (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)