Chương 26: Trò chuyện video

Ngày mùng một Tết.

Ở Tạ gia vẫn như thường lệ là vãn bối sẽ thay phiên đến nhà chúc Tết trưởng bối, Tạ lão gia tử có vai vế cao nhất, mùng một Tết mọi người đều sẽ đến chúc ông cụ trước, sau đó vào ngày mùng hai Tạ Tôn và Tạ Kính sẽ dẫn mọi người đi chúc Tết họ hàng thân thích.

Tối hôm qua khi Tạ Ninh được Trang Duyên đưa về nhà thì đã là rạng sáng, sáng sớm cũng không có ai quấy rầy cậu, liền ngủ thẳng một giấc tới trưa mới thức dậy.

Trong phòng khách có rất nhiều bạn bè cùng họ hàng trong nhà đang ngồi, trong số đó có vài người Tạ Ninh thấy quen mặt, còn lại thì cậu không tài nào nhớ nổi được.

Còn có mấy đứa trẻ chơi đùa ầm ĩ chạy lên chạy xuống cầu thang, cũng may là các phòng trong nhà chính này cách âm rất tốt, Tạ Ninh mới có thể yên ổn ngủ đến tận bây giờ.

Những người đàn ông ngồi trong phòng chơi cờ đánh bài, những người trong phòng khách thì ngồi thành nhóm hai ba người.

Tạ An vẻ mặt đau khổ, bị một đám trưởng bối bao vây ngồi nói chuyện, từ giới thiệu bạn gái đến sắp xếp xem mắt, lúc này một đám cô gì mợ thím bắt đầu cùng Tô Cẩn Yến thảo luận tên đứa con của y trong tương lai.

Chiếc ghế dựa của Tạ lão gia tử đã được di chuyển tới ban công, còn phủ thêm một tấm chăn nhỏ nằm phơi nắng mùa đông.

Hai mắt ông cụ nhắm lại, không biết là đã ngủ mất, hay chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.

Tạ Ninh nhẹ nhàng đi qua, muốn gọi Tạ lão gia tử một tiếng.

Mới vừa đi được vài bước, đã bị Hạ Hoàn gọi lại: “Ninh Ninh.”

Hạ Hoàn cùng hai ba người phụ nữ trạc tuổi nhau ngồi ở chiếc bàn nhỏ ngoài ban công, nhìn thấy Tạ Ninh đi ra, liền vẫy tay gọi cậu lại.

“Đứa nhỏ này, ngủ tới bây giờ mới chịu thức” Hạ Hoàn làm bộ oán giận một câu, lại giới thiệu nói: “Ninh Ninh, đây là dì Tôn và dì Lưu của con”.

Tạ Ninh luôn rất ngoan ngoãn trước mặt trưởng bối, sau khi chào hỏi xong, liền bị Hạ Hoàn kéo ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh

Hạ Hoàn cười nói: “Nghe nói triển lãm tranh ở phòng trưng bày nghệ thuật năm ngoái rất nổi tiếng, Ninh Ninh con học mỹ thuật, có đi xem qua chưa?”.

Tạ Ninh lắc lắc đầu: “Lúc ấy con bận quá, không đi được.”

Cái triển lãm tranh kia Tạ Ninh đã nghe nói qua, được tổ chức vào đêm trước Giáng sinh, lúc ấy cậu mới nhận poster bản thảo [ Sơn Hải Kỷ ], nên không có thời gian để đi xem.

“Vậy đúng là có chút đáng tiếc” Hạ Hoàn nói: “Dì Tôn của con có đi xem, nói mấy bức tranh trưng bày ở đó đều rất đẹp, con thích vẽ tranh như vậy, hẳn là nên đi xem”.

Tạ Ninh cười một cái, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Cậu và Hạ Hoàn lạnh nhạt nhiều năm, đã lâu lắm rồi không có cùng nhau ngồi xuống nói chuyện bình yên như vậy.

Tết nhất, xung quanh đều là trưởng bối, Tạ Ninh suy nghĩ nói với bà hai ba câu, rồi yên lặng ở một bên cười cười, cũng coi như qua.

Ai ngờ Hạ Hoàn lại nói tiếp: “Dì Tôn của con thích một bức tranh, muốn mua nó, người vẽ bức tranh đó là một cô gái, con bé đó trông rất có khí chất, nhỏ hơn con hai tuổi, vẫn còn học ở học viện mỹ thuật, lần này đi theo giáo viên tới tham gia triển lãm”.

Dì Tôn bên cạnh lập tức nói tiếp: “Không phải dì nói khoát đâu, con bé đó khí chất đặc biệt không giống người thường, vừa nhìn là biết không phải gia đình tầm thường có thể dạy dỗ ra, có lẽ đây là điểm đặc của nghệ thuật gia mấy đứa, hôm nay vừa nhìn thấy con, liền cảm thấy được trên người con có loại khí chất không giống người khác”.

Nghe dì khen ngợi Tạ Ninh một hồi, ý cười trên mặt Hạ Hoàn ngày càng sâu.

Lúc này Tạ Ninh coi như hiểu rõ Hạ Hoàn muốn làm cái gì, rũ đôi mắt xuống, vẻ mặt ngày càng lạnh lẽo.

Hạ Hoàn cười nói: “Lúc dì Tôn con mua bức tranh kia có cùng con bé nói chuyện hai ba câu, nói là xuất thân từ dòng dõi thư hương, cách nói năng không tầm thường. Không phải con cũng thích vẽ tranh hay sao, có thể sẽ có tiếng nói chung với con bé”.

Tạ Ninh không nói lời nào, dì Tôn lập tức tiếp ứng nói: “Hai đứa đều là người trẻ tuổi, nhất định có thể cùng nhau nói chuyện, tán ngẫu”.

Hạ Hoàn ôn nhu hỏi: “Mẹ nghe dì Tôn nói như vậy, cũng rất thích cô bé này, vừa lúc hai ngày nay con cũng rảnh rỗi, hay là cứ thử cùng cô bé đó......gặp một lần?”.

Tạ Ninh mím môi, lúc nghe Hạ Hoàn không chờ được nữa mà cùng dì Tôn hẹn ngày gặp mặt, cậu liền lạnh lùng mở miệng nói: “Mẹ.”

Hạ Hoàn bị cậu gọi một tiếng như vậy, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Âm thanh của Tạ Ninh không nặng không nhẹ, thong thả ung dung mà nói: “Nếu như mẹ muốn gặp con cũng không ngăn cản đâu, hay là nếu mẹ thích quá, thì cứ nhận làm con gái nuôi luôn đi, con không có ý kiến”.

Vẻ mặt Hạ Hoàn lập tức khó coi: “Con nói như vậy là có ý gì?”.

“Ý của con là gì chẳng lẽ mẹ không hiểu?” Tạ Ninh cười cười tự giễu, nhìn bà một hồi mới nói: “Mẹ tự mình đi gặp đi, đừng dẫn con theo”.

Hạ Hoàn không nói được câu nào.

Dì Tôn thấy bầu không khí trở nên không đúng, vội vàng hoà giải: “Nếu Tạ Ninh không muốn, vậy thì bỏ đi”.

Hạ Hoàn cầm cốc trà lên, uống một ngụm nước lành vào trong cổ họng, đầu óc thoáng tỉnh táo lại.

Bà không nhịn được nói: “Dù gì thì cũng là ngày Tết, con không thể theo ý mẹ mà đồng ý hay sao?”

Tạ Ninh nhàn nhạt nhìn bà một hồi, trong lòng đầy tiếng cười nhạo.

Trước đây cậu cũng nghĩ như vậy, dù sao thì cũng là mẹ ruột, dù không còn tình cảm, nhưng mặt mũi thì vẫn phải giữ.

Nhưng tính tình Hạ Hoàn cố chấp, được một tất lại tiến một thước.

Nếu ngày hôm nay cậu không nói câu nào, Hạ Hoàn nhất định sẽ hẹn thời gian gặp mặt.

Còn nếu gặp mặt, Hạ Hoàn kiểu gì cũng sẽ mời cô gái kia về nhà chơi.

Gặp mặt nhiều quá, câu khẳng định Hạ Hoàn chắc chắn sẽ chuẩn bị tổ chức đám cưới cho cậu luôn.

Trong suốt bốn năm cậu dùng Từ Thanh làm lá chắn, Hạ Hoàn vẫn luôn nói bóng nói gió muốn cậu ‘đi lên quỹ đạo’.

Tạ Ninh không muốn tết nhất mà ầm ĩ không vui, cũng chẳng muốn tiếp tục ngồi ở chỗ này đóng vai mẹ hiền con thảo làm chi nữa.

Cậu đứng lên, trực tiếp nói: “Có gặp mặt hay không cũng không quan trọng...... chuyện của con mẹ cũng biết mà, con cũng không ngại nói cho tất cả mọi người cùng biết đâu”.

Hạ Hoàn bị những lời này của cậu chọc cho tức đến run tay: “Con.....”

Mắt thấy bên này sắp rùm beng lên, Tạ lão gia tử đang nằm phơi nắng ở ban công đột nhiên mở miệng: “Ninh Ninh ơi”

Tạ lão gia tử nằm trên ghế dựa, mở mắt, gọi Tạ Ninh qua: “Ninh Ninh lại đây”.

Không biết là do Tạ lão gia tử mới thức dậy, hay là nghe được động tĩnh của bọn họ nên này, nên cố ý lên tiếng giải vây.

Tạ Ninh âm thầm thở ra một hơi, đi đến bên cạnh lão gia tử, khom người xuống hỏi: “Ông nội?”.

Tạ lão gia tử vịn tay cậu ngồi dậy nói: “Ông muốn lên phòng nằm một lát, Ninh Ninh đỡ ông đi đi”.

Đến khi cậu đỡ Tạ lão gia tử lên phòng ngủ, Tạ Ninh thấy ông không nằm xuống, trái lại cười ha hả mà nhìn cậu, liền biết Tạ lão gia tử hẳn là có chuyện muốn nói với cậu.

Vừa rồi cậu tranh chấp với Hạ Hoàn ở ngoài ban công, chắc hẳn Tạ lão gia tử đều đã nghe được hết.

Tạ Ninh thở dài trong lòng.

Ai ngờ Tạ lão gia tử không nhắc tới chuyện vừa rồi, chỉ cười hỏi: “Ông nghe tiểu Chung nói, nửa đêm hôm qua con chạy ra ngoài à?”.

Tạ Ninh sửng sốt một chút.

“Dạ” Cậu nói: “Con đi ra ngoài với bạn”.

Tạ lão gia tử híp mắt, vui mừng nói: “Tốt lắm, cái tính tình này của con nhạt quá, nên kết giao với nhiều bạn bè hơn, tết nhất, để mấy người trẻ tuổi các con ru rú ở trong nhà thì cũng quá buồn chán”.

Lại vỗ vỗ vai cậu, hỏi: “Thế nào? Tối hôm qua đi chơi có vui không?”.

Tạ Ninh lộ ra tươi cười, nhẹ giọng nói: “Vui ạ”.

“Vui là tốt rồi” Tạ lão gia tử cười ha hả hai tiếng: “Thấy vui thì nên ra ngoài chơi nhiều chút, không cần ở trong nhà bồi ông già này đâu”.

Tạ Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Dạ”.

Trò chuyện hai ba câu, Tạ lão gia tử có chút mệt mỏi, Tạ Ninh đỡ ông cụ nằm lên giường, đang định rời đi, lại bị Tạ lão gia tử gọi lại.

“Ăn cơm xong, thì nhớ đi viếng ông bà ngoại con đi” Tạ lão gia tử nói: “Cho dù con với mẹ con có bất hòa tới đâu, thì cũng đừng quên đến thăm viếng ông bà ngoại của con”.

Tạ Ninh trầm mặc hai giây, sau đó gật gật đầu.

Ông bà ngoại của Tạ Ninh được chôn cất trong nghĩa trang Trường Nhạc ở ngoài thành, hai vị lão nhân gia khi còn sống đều là giáo viên, làm thầy người ta, nên thanh minh hàng năm đều có rất nhiều học sinh đến để cúng bái.

Hạ Hoàn là con gái của bọn họ, được nhiều sự yêu thương.

Có lẽ là tâm trạng không tốt, suốt đường đi thái độ của bà khác thường trở nên trầm mặc ít lời, không nhắc tới cô gái vẽ tranh kia nữa, cũng không nói câu nào với cậu.

Tạ Ninh lại nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại cảm thấy có chút may mắn.

Đây mới là hình thức ở chung quen thuộc giữa cậu và Hạ Hoàn.

Nghĩa trang Trường Nhạc nằm ở vị trí có núi sông bao quanh, nghe nói trước khi thi công xây dựng đã được nhiều đại sư xem qua, phong thủy rất tốt, giá cả cũng thuộc hàng đắt đỏ bậc nhất, người bình thường cho dù tích cóp của cải cả đời cũng không thể nào mua nổi một nấm mồ ở trong nghĩa trang Trường Nhạc.

Hôm nay tuyết đã ngừng rơi, những gió vẫn thổi không ngừng, cây cối trong nghĩa trang bị gió thổi, phát ra âm thanh xào xạc.

Nếu như đến đây vào đêm tối, lại có gió lớn mây nhiều, thì đúng là có chút doạ người.

Tạ Ninh đi theo Tạ Kính cùng Hạ Hoàn đi cúng bái ông ngoại bà ngoại xong, lại đi sang ngôi mộ nhỏ bên cạnh của lão nhân gia để dâng hương.

Ngôi mộ này là của cậu Tạ Ninh, khi Tạ Ninh còn học tiểu học cậu của cậu đã qua đời vì bệnh, khi đó Tạ Ninh còn quá nhỏ, nếu không phải mỗi năm đều tới dâng hương một lần, cậu liền thật sự không nhớ nổi mình vẫn có một người cậu.

Ông bà ngoại Tạ Ninh chỉ có hai người con, cậu nghe nói cậu qua đời khi vẫn chưa có kết hôn, hai ông bà bi thương quá độ, cơ thể cũng từ từ xuống dốc.

Hạ Hoàn cúng bái xong, đột nhiên mở miệng nói: “Hai người lên xe trước đi”.

Tạ Kính thấp giọng nói: “Hạ Hoàn……”

Vẻ mặt Hạ Hoàn trầm lặng, với những cảm xúc không giải thích được: “Để em ở một mình tâm sự với ba mẹ và anh trai một chút”.

Tạ Kính muốn khuyên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt này của bà, cuối cùng chỉ thở dài, dẫn Tạ Ninh lên xe trước.

Tạ Ninh đi được vài bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy Hạ Hoàn chậm rãi ngồi xuống, sờ sờ tên khắc trên bia mộ.

Trái tim cậu không hiểu sao lại cảm thấy đau.

Tạ Kính nói: “Ba và mẹ, rồi cũng sẽ có ngày phải đi trước con một bước”.

Tạ Ninh: “……”

Tạ Kính nhìn ngọn đồi phủ đầy bia mộ: “Hiện tại chúng ta đều vẫn còn ở đây, có chuyện gì thì hãy nói ra, có mâu thuẫn gì thì hãy chậm rãi giải quyết. Ba chỉ hy vọng, con đừng để đến lúc chúng ta không còn nữa, mới bắt đầu thấy hối hận”

“Ninh Ninh à. Mẹ con tính cách quá cố chấp, một khi bà ấy đã quyết định rồi thì không có ai thay đổi được, con người của ba, lại do dự không quyết đoán. Có lẽ chúng ta không phải là ba mẹ tốt, nhưng ba mẹ hy vọng con sẽ tốt hơn”. (Raw: 也許我們不是好父母,但我們希望你更好的心不是會變. Qt: nhưng chúng ta hy vọng ngươi càng tốt tâm không phải sẽ biến. khúc này tui hơi thắc mắc)

Tạ Kính sờ sờ đầu cậu: “Cho nên bất cứ lúc nào, đừng có nói gì mà chúng ta xem như không có đứa con trai này, người thân của mẹ con.....cũng chẳng còn được mấy người”.

Tạ Ninh lạnh nhạt nhìn ông chốc lát, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

Lúc Hạ Hoàn quay trở lại vành mắt có chút đỏ, hình như là đã khóc.

Chiếc xe bắt đầu rời khỏi nghĩa trang, Tạ Ninh quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng ở tấm biển ‘nghĩa trang Trường Nhạc’.

Ánh mắt của cậu lạnh nhạt, như thể cậu đã không còn biết vui buồn là gì nữa.

Cậu không biết phải nói như thế nào với Tạ Kính, thực ra cậu, từ rất lâu rồi đã không còn cảm nhận được cái gọi là hơi ấm của gia đình nữa.

Cho dù có liều mạng mà cảm nhận đi nữa, thì cũng chỉ là một thứ gì đó rất mờ nhạt, như thể đã bị ngăn cách với thế giới này bởi một lớp sương mù.

Nghĩ đến, lòng đau âm ỉ.

.....

Đến tối vẫn quay trở lại nhà chính.

Tạ Ninh nhìn thấy hai con thỏ bông đặt cạnh nhau ở đầu giường, tâm trạng nặng nề cũng tốt hơn một chút.

Cậu sửng sốt một chút, mở tủ quần áo ra định lấy đồ đi tắm, lại không ngờ nhìn thấy cái áo khoác đen đang treo trên móc.

Là cái áo mà tối hôm qua Trang Duyên một hai bắt cậu mặc về.

Giống như là tâm hữu linh tê*, cậu vừa nghĩ tới cái tên Trang Duyên, di động liền reo lên.

*Câu này có nghĩa gần với câu tâm linh tương thông á mọi người, kiểu suy nghĩ giống nhau, ngầm hiểu nhau bla bla.

Lần này Trang Duyên trực tiếp gọi video cho cậu.

Tạ Ninh sửng sốt, chậm chạp bấm nhận.

Gương mặt Trang Duyên xuất hiện trong màn hình điện thoại: “Ninh Ninh?”

Tạ Ninh: “Vâng”.

“Hôm nay tôi không có cách nào bắt cóc em đi chơi” Trang Duyên thở dài: “Họ hàng trong nhà đông quá, không ra khỏi cửa được luôn”.

Tạ Ninh vội vàng nói: “Không sao..... hôm nay tôi cũng không muốn ra ngoài”.

Trang Duyên tựa người vào vách tường: “Vất vả lắm tôi mới tìm được một chỗ yên tĩnh để nói chuyện với em đó”.

Tạ Ninh: “Nếu như anh có bận việc gì thì đi làm đi”.

“Không có việc gì.” Trang Duyên lắc đầu: “Toàn là họ hàng thân thích nói chuyện, trong nhà lớn tuổi nhỏ tuổi có đủ, tôi ngại phiền phức, nhưng không chạy thoát được”.

Tạ Ninh nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Trang Duyên cười khẽ: “Vốn dĩ không nên quấy rầy em vào giờ này.....”

Tạ Ninh sợ anh nghĩ cậu có việc bận, vội nói: “Tôi không có bận việc gì đâu”.

Trang Duyên từ từ cong khóe môi, mỉm cười.

“Nhưng mà tôi thấy nhớ em quá à” Anh thấp giọng nói: “Mới có một ngày thôi, mà tôi đã không nhịn được muốn gặp em.....”

Tạ Ninh: “……”

Bị anh dùng âm thanh trầm thấp như vậy nói thẳng ra, vành tai Tạ Ninh đỏ bừng hết cả lên.

Trang Duyên nhìn bộ dáng này của cậu, ý cười ngày càng sâu, giọng nói càng ôn nhu hơn: “Còn em thì sao?”

“Tôi......” Tạ Ninh mở miệng nói, lại phát hiện âm thanh của mình quá nhỏ, tăng âm lượng lên: “Tôi định đi tắm, tắm xong thì đi ngủ”.

Trang Duyên nhướng mày: “Ngủ sớm quá vậy?”.

Tạ Ninh: “Cũng không còn sớm, anh cũng đi ngủ sớm đi, hôm qua đến hai giờ sáng mới về tới nhà, hôm nay có ngủ đủ không? Không bị cảm chứ?”.

Tâm trạng của Trang Duyên cực kỳ tốt, nhìn cậu: “Em đây là đang quan tâm tôi à?”.

Tạ Ninh cắn môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì....quan tâm hai câu”.

Trang Duyên lại trầm thấp cười một tiếng: “Có phúc khí em tặng cho tôi, sao có thể bị cảm được? Hơn nữa cơ thể của tôi rất tốt, em đừng lo lắng”.

Tiếng cười này khiến tai Tạ Ninh tê rần, một lúc sau mới nói: “Tôi, tôi muốn đi tắm”.

(Editor: cười ớ hớ hớ hớ hả ta?)

Trang Duyên: “Ninh Ninh, em có biết không vào thời điểm này mà em lại nói những lời như vậy chính là đang quyến rũ người ta đó”.

Tạ Ninh mờ mịt: “Hả?”.

Trang Duyên cố ý trêu chọc cậu: “Lỡ như khiến tôi hiểu lầm thành em muốn vừa gọi video vừa tắm rửa thì tôi biết phải làm sao bây giờ?”.

“……” Tạ Ninh quay đầu sang chỗ khác: “Tôi không có ý đó!”.

Trang Duyên nhìn bộ dáng Tạ Ninh hận không thể biến mất khỏi camera, trái tim tựa như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

Không đợi anh mở mồm nói tiếp, Tạ Ninh đã quay đầu lại, đỏ mặt nói: “Anh đừng nói nữa”.

Trang Duyên chọc ghẹo đủ rồi, hào phóng buông tha cậu: “Được được, tôi không nói nữa, tôi chỉ nhìn em thôi”.

Tạ Ninh không kịp đề phòng, lại nhớ tới cái câu ‘vừa tắm vừa gọi video’ lúc nảy của anh, mặt càng đỏ hơn: “Nhìn cũng không được”.

Trang Duyên ngạc nhiên: “Ngay cả nhìn cũng không cho, bạn nhỏ Ninh Ninh à~ gần đây em có chút keo kiệt rồi á nha”.

Tạ Ninh: “……”

Trang Duyên nhìn thời gian đúng thật là không còn sớm nữa, cuối cùng đại phát từ bi, nói: “Vừa rồi tôi chỉ giỡn thôi, em đừng coi là thật”.

Tạ Ninh chớp chớp mắt: “…… Tôi biết rồi.”

Chỉ là mỗi lần đều nhịn không được tưởng là thật.

“Tuy nhiên có một câu hỏi mà nảy giờ em vẫn chưa trả lời tôi” Trang Duyên lại nói.

Tạ Ninh suy nghĩ một chút, hoang mang nói: “Câu hỏi gì?”.

“Tôi nói tôi nhớ em” Trang Duyên giọng nói ôn nhu: “Còn em thì sao? Có nhớ tôi không?”.

Tạ Ninh: “……”

Trang Duyên không chịu buông tha tiếp tục hỏi cậu: “Ninh Ninh, trả lời tôi”.

Tạ Ninh nhấp môi, sau một hồi lâu, mới dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu nói: “......Nhớ”.

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Ninh: Tại sao mỗi lần tâm trạng của tôi không tốt, anh đều đúng lúc xuất hiện vậy?

Trang Trang: Bởi vì chúng ta tâm hữu linh tê nha.

Spoil từ tác giả: Ninh Ninh và Từ Thanh không phát sinh bất cứ một quan hệ thật sự nào.

___

Editor: Ba mẹ Ninh Ninh bất ổn thiệt sự (⁠-⁠_⁠-⁠;⁠)