Chương 6: Trong quá trình diễn thuyết thiếu chút nữa bị đồ chơi thao cao trào

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Dài dòng giới thiệu vườn trường, hoan nghênh tân sinh, cổ vũ lão sinh, người chủ trì giao bục diễn thuyết cho Giang Tử Tức.

Giang Tử Tức mặt ửng đỏ, tóc mái trên trán ẩm ướt dán ở hai bên, lưng thẳng thắn ngồi trên ghế. Lúc học tỷ tuyên bố làm cậu lên bục, đồ vật trong cơ thể nhanh hơn tần suất chấn động, dẫn tới thân mình cậu run lên, răng cắn chặt môi dưới.

Những người ở hậu đài vẫn luôn chú ý cậu, thấy một màn như vậy đều muốn lên hỏi, có nơi nào không thoải mái hay không. Bất quá, thời gian đã không còn kịp rồi.

Giang Tử Tức chớp mắt ướt dầm dề, tận lực làm hơi nước ở hốc mắt tan đi, sửa sang lại, cầm bản thảo diễn thuyết đứng lên hướng bục đi đến. Tuy rằng nện bước không nhanh, nhưng đi thẳng vững vàng.

“Kính thưa các vị lãnh đạo, lão sư, phụ huynh, các bạn học thân ái, mọi người hảo! Tôi đến từ ban nhất cao một Giang Tử Tức, thực vinh hạnh có thể đại biểu tân sinh ở chỗ này lên tiếng! Đầu tiên……”

Thiếu niên mặc áo sơ mi màu lam của trường học, quần tây đen giáo phục mùa thu, đứng ở trên đài, dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt xuất sắc, máy chiếu bày ra khuôn mặt cậu rõ ràng. Gương mặt ửng đỏ, mắt đào hoa mang hơi nước, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, trông rất đẹp mắt làm người hận không thể ôm vào trong ngực hung hăng yêu thương một phen.

Diễn thuyết lưu loát từ trong miệng cậu nói ra, mang theo tự tin đủ để mê hoặc nhân tâm. Giọng cậu thực thanh lệ, lại mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện. Cậu nghiêm túc nhìn chăm chú vào phía dưới, mỗi người đều có một loại cảm giác bị cậu nghiêm túc nhìn chăm chú, không tự giác đều mặt mang mỉm cười, làm người đắm chìm trong diễn thuyết.

Giang Thành nhìn chăm chú bảo bối trên đài ánh sáng bốn phía, xung quanh một mảnh an tĩnh. Tất cả mọi người đang nhìn cậu, nghe cậu nói chuyện, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, khuôn mặt trầm xuống, tay phải ấn hạ.

“…… Chúng ta là người nối nghiệp thời đại mới, gánh vác a……”

Giang Tử Tức tay trái cầm bản thảo diễn thuyết, tay phải bắt lấy bàn bên cạnh, khuôn mặt hồng diễm diễm rõ ràng trên máy chiếu. Mày nhăn, răng cắn môi dưới, cậu cảm giác chân mềm eo đau, nếu không phải chống bàn, phỏng chừng đều ngã xuống đất.

Côn ŧᏂịŧ giả bị ba ba ghen cùng chiếm hữu dục cực cường mở đến lớn nhất. Lưỡi giả trên qυყ đầυ mặt thẳng tắp liếʍ hút huyệt tâm dâʍ đãиɠ, làm cậu nhớ tới “Bị đại dươиɠ ѵậŧ ba ba cắm huyệt ở trước mặt toàn trường thao lộng mình”.

Lúc này cậu cúi đầu, nhẹ nhàng thở dốc, kẹp chặt hai chân, như thúc giục “Đại dươиɠ ѵậŧ ba ba” mau một chút, mạng một chút, bởi vì cậu đã gần cao trào.

Này gần chỉ là vài giây, Giang Thành cũng không thể để cho người khác nhìn đến biểu tình bảo bối nhi tử cao trào diễm lệ, cho nên, 5 giây sau liền giảm.

“Xin lỗi!”

Giang Tử Tức hít sâu một hơi, kiềm chế du͙© vọиɠ hạ thể, đối dưới đài khom lưng tạ lỗi, tiếp tục diễn thuyết.

Thành viên Hội Học Sinh ở hậu trường cùng lãnh đạo trường học ở lầu hai đều thở một hơi. Lúc nãy chú ý tới Giang Tử Tức sắc mặt không thích hợp, vừa rồi phát hiện biểu tình cậu không đúng, lo lắng lúc diễn thuyết xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Còn ổn chỉ là ngừng vài giây, bất quá thế nào sắc mặt Giang đồng học càng ngày càng đỏ tươi, chẳng lẽ phát sốt?

Lúc này, nhóm lãnh đạo có chút sốt ruột, nếu Giang đồng học có cái gì ngoài ý muốn, kia Giang đổng……

—— tạo thành này hết thảy Giang đổng: = _ = trách ta hả?

Rốt cuộc kết thúc diễn thuyết, Giang Tử Tức như trút được gánh nặng bước nhanh xuống bục, nằm liệt ngồi trên sô pha ở phòng nghỉ.

Các học tỷ năm hai xung quanh sôi nổi vây quanh bên cạnh hỏi han ân cần, vừa rồi thật là dọa đến các nàng.

“Giang học đệ, thân thể không thoải mái sao? Học sinh tốt tận chức tận trách như vậy không nhiều lắm, kéo bệnh thể kiên trì đến diễn thuyết kết thúc, ngươi là kiêu ngạo của tân sinh! Bất quá cũng phải chú ý nghỉ ngơi, thân thể là tiền vốn cách mạng!”

Học tỷ năm ba vóc dáng cao bên cạnh mặt vui vẻ, nàng là người giao tiếp tốt nhất Hội Học Sinh, Hồ Dung.

“Khụ, không thể nào, gần dây thời tiết thay đổi, có thể tối hôm qua bị cảm lạnh.” Đương nhiên, lỏa hơn phân đêm khẳng định sẽ cảm lạnh.

Giang Tử Tức bị khen đến quẫn bách không thôi, dù dươиɠ ѵậŧ giả lại bị thêm tần suất, cậu cũng chịu đựng không làm ra thanh âm gì, bằng không liền chết người!

Ba ba cũng thật là, khơi mào tìиɧ ɖu͙© cậu, đến bây giờ đều còn chưa tới hậu trường đón!

Phòng nghỉ tiếng nói chuyện ríu rít không ngừng, Giang Tử Tức nhắm mắt lại nỗ lực thích ứng đồ vật trong cơ thể, tuy hô hấp có chút dồn dập, nhưng cũng không đến mức rêи ɾỉ ra tiếng.

Chủ tịch Hội Học Sinh Hội cùng vài hội trưởng khác lúc này ở phòng cuối trong phòng nghỉ, nơi đó có thể nhìn đến toàn bộ tình huống trong này.

Kha Dữ làm chủ tịch Hội Học Sinh, đơn độc ngồi trên sô pha chính giữa, hai bên là vài hội trưởng khác.

“Giang gia tiểu công tử a……”

“Thế nào, hội trưởng muốn kéo vào Hội Học Sinh sao?”

Hội trưởng văn hóa Hoàng Thiến dáng người thon thả, đồng phục áo sơmi váy ngắn mặc trên người nàng giống như hàng hiệu, tiếp hắn nói, không khó nhìn ra nàng nóng lòng muốn thử. Mầm tốt như vậy, nên tới Hội Học Sinh bọn họ, bỏ qua liền đáng tiếc.

“A, các ngươi nhìn làm đi.”

Kha Dữ nhìn bên ngoài nhắm hai mắt. Giang Tử Tức gò má đỏ bừng, môi đỏ hé mở, hắn đột nhiên nhớ tới 2 năm trước, buổi tối ngày Giang đổng lần đầu tiên làm tiệc sinh nhật cho nhi tử 12 tuổi, hắn không cẩn thận nhìn đến một màn. Lực đánh vào đến bây giờ hắn còn sót lại.

Kha gia đứng đầu chính phủ thành phố J, mà hắn là người thừa kế, yến hội là thứ tốt. Ngươi có thể ở trong yến hội kết giao đến hợp tác, làm tài nguyên phát triển về sau, cho nên hắn đi. Giang thị ở thương trường cũng đứng đầu.

Khi đó Giang Tử Tức còn không cao như hiện tại, đại khái cũng chỉ có 1m3, nho nhỏ, gầy gầy, gặp người đều mỉm cười.

Thời điểm hắn đi ngang qua phòng nghỉ, không cẩn thận thấy được cửa phòng không đóng đóng kỹ, một màn đánh sâu vào tròng mắt. Giang Tử Tức nho nhỏ quỳ gối trên sô pha đỏ rực, cúi người vì phụ thân nằm trên sô pha khẩu giao!!!

Kha Dữ không phải đại thiếu gia không biết thế sự, hắn xuất thân chú định hân cùng con đường hắn gian nan nhấp nhô, tại sinh mệnh ngắn ngủn 16 năm, hắn cũng kiến thức rất nhiều sự tình không tầm thường.

Nhưng đủ để cho hắn khϊếp sợ đến bây giờ, chỉ có một sự kiện như vậy.

Cửa phòng nghỉ mở ra, Kha Dữ nhìn Giang đổng mắt nhìn thẳng đi đến trước người Giang Tử Tức, cúi người ôm nhi tử đi ra ngoài.

“Thật là kỳ diệu.”

“Hội trưởng, ngươi lẩm bẩm cái gì, chẳng lẽ là coi trọng tiểu học muội nào? Chậc chậc chậc, thật thảm, thế nhưng bị hội trưởng sói xám coi trọng!”

Hội trưởng thể dục ngay thẳng chậc chậc ra tiếng. Tuy không nghe rõ hội trưởng nói cái gì, nhưng hôm nay hội trưởng rất kỳ quái, nhưng hắn làm người tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, mới vừa nói xong đã bị hội trưởng văn học bên người đánh một cái. QAQ