Chương 4: Trên xe ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ba ba

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Cộc cộc!”

7 giờ sáng, Giang quản gia năm gần 50 tận chức tận trách đi vào phòng ngủ lầu ba gõ cửa, đánh thức hai chủ nhân thích ngủ nướng.

“Tiên sinh, tiểu thiếu gia, nên rời giường!”

Nhưng mà, người trong phòng không đáp lại Giang quản gia, bất quá, hắn đã thói quen, nhất định gõ cửa gõ đến người trong phòng có tiếng, mới có thể vừa lòng xuống lầu thu xếp bữa sáng.

“Bảo bảo, rời giường!”

Đối Giang Thành tới nói, mỗi ngày mở to mắt, nhìn đến bảo bối nhi tử, tuyệt đối sẽ có tâm trạng tốt cả ngày.

“A!…… Ba ba……”

Mà đối với Giang Tử Tức tới nói, mỗi ngày tỉnh lại, tuyệt đối là trước cảm nhận được đồ vật trong huyệt, sau đó buồn ngủ mông lung hướng ba ba xin giúp đỡ.

Nhìn nhi tử còn chưa ngủ tỉnh, Giang Thành mặt mày hớn hở, ôm cậu hung hăng hôn 2 phút. Bàn tay sờ đến cắm dươиɠ ѵậŧ giả trong cúc hoa Giang Tử Tức, sau đó nhanh chóng ấn vài cái.

“A!…… Ba ba…… Hảo bổng…… Ân…… A a a!”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ Giang Tử Tức hôm nay liền bắn ra tới, bắn ra bị Giang Thành bôi trên bụng nhỏ, ngực, còn có núʍ ѵú. Tiện đà đem ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ vói vào miệng cậu, được cậu nghe lời liếʍ ăn sạch sẽ.

Lúc này Giang Thành sẽ lôi kéo tay nhi tử, loát động đại điểu hắn, sau đó bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đút cho cậu.

“Ba ba hôm nay phải đưa ta đi trường học!”

Ăn xong bữa sáng, Giang Thành ngồi trên sô pha, Giang Tử Tức ngồi trên đùi hắn. Hai tay ôm cổ ba ba, dùng mặt cọ mặt Giang Thành, đúng lý hợp tình đưa ra yêu cầu.

“Hảo. Ba ba nghe bảo bảo đại nhân.”

Giang Thành tươi cười, vẻ mặt hạnh phúc, hắn đặc biệt thích bảo bối nhi tử đúng lý hợp tình yêu cầu. Mặt nhỏ căng kiều làm hắn hận không thể bầu trời ánh trăng đều hái xuống, hai tay phủng đưa đến trước mặt cậu.

Trường học quý tộc thành phố J tương đối đặc thù, buổi sáng 8:30 vào học, thời gian nghỉ trưa 12:00-2:00, tan học là 16:30. Mỗi ngày đi học hơn 5 giờ toàn dựa tự giác, phương diện này nhiều là con nhà giàu hoặc là con cán bộ thành phố J.

Thiên hạ rộn ràng toàn vì lợi tới, thiên hạ nhốn nháo toàn vì lợi lui, xã hội này, đua chính là xuất thân, tên gọi tắt đua cha. (Đua thân thế~)

Từ nhỏ đến lớn, Giang Tử Tức trên dưới đi học đều là Giang Thành đón đưa, ngẫu nhiên bởi vì phân thân ở nơi khác(đi công tác~) vô pháp đón đưa, cũng là canh cánh trong lòng, làm hắn hận không thể đem Giang Tử Tức cột vào trên người, đến chỗ nào đều không buông tay.

Năm nay nhi tử lấy thành tích nhất toàn tỉnh vào trường học này, kỳ thật nội tâm Giang Thành cự tuyệt. Tuy trường học cách nhà tương đối gần, nhưng hắn thực lo lắng hoàn cảnh vườn trường đối nhi tử sinh ra ảnh hưởng.

Từ khi nhi tử sinh ra, hắn liền đem nhi tử trở thành vật một người sở hữu, trừ phi tất yếu bằng không một tấc cũng không rời.

Lại về sau, nhìn nhi tử chảy dòng máu mình chậm rãi lớn lên, loại chiếm hữu dục càng ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí biến dị thành muốn đem nhi tử cột vào bên người, cả đời không rời đi. Mỗi ngày nhìn nhi tử liền muốn hôn môi nhỏ, thân thể mang theo mùi sữa. Muốn toàn thân nhi tử trên dưới đều dính đầy hơi thở hắn, thậm chí là… Tϊиɧ ɖϊ©h͙!

Khi đó nhi tử mới 5, 6 tuổi, cậu cũng kháng cự, nhưng nhìn nhi tử bởi vì thái độ hắn xa cách thương tâm khóc thút thít, hắn rốt cuộc duỗi tay hướng về phía thân thể nhi tử thuần tịnh, cuối cùng muốn ngừng mà không được.

Nhi tử từ 5 tuổi bắt đầu ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn lớn lên, nhi tử chảy dòng máu hắn, nên là thuộc về hắn!

Liền tính nhi tử trưởng thành, biết loại quan hệ này không bình thường. Dù nhi tử muốn thoát khỏi hắn, hắn cũng tuyệt đối không cho phép! Tuyệt đối không buông tay!

Cho nên thời điểm biết nhi tử nói dối trọ ở trường, trừng phạt nhi tử. Trước tiên, hắn thật sự muốn đem đại dươиɠ ѵậŧ hung hăng cắm vào nhi tử, cầm tù nhi tử, làm bảo bối không nghe lời, trừng phạt muốn rời đi hắn.

Nội tâm hắn, vẫn luôn bất an như vậy.

“…… Ân…… A…… Ba ba…… Mau một chút……”

Trở lại phòng ngủ, Giang Thành tự mình rút côn ŧᏂịŧ giả ra, nhịn không được cắm ngón tay vào cúc huyệt tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠, nghe nhi tử kiều suyễn, ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.

Cuối cùng chỉ phải ở trên người nhi tử mυ"ŧ vào ra mấy cái dâu tây đỏ thẫm, lúc sau nắm tay nhi tử ngồi lên xe.

Không gian trong xe rất lớn, phía trước có bản chống đỡ, mặt trên có một khối kính, có thể nhìn đến tình huống điều khiển phía trước. Lên xe, Giang Thành ôm nhi tử ngồi trên đùi, nhục căn cực nóng ngạnh bang bang liền ở mông vểnh.

Giang Thành cởϊ qυầи cậu, làm nhi tử nằm lên ghế, lấy nhục bổng giả tối hôm qua chọn ra. Trước làm cậu liếʍ ướt, sau đó bỏ vào tao huyệt, mở chốt mở, tần suất bình thường.

“Ngô…… Ba ba ân…… A…… Nga ba ba…… Có đầu lưỡi ở liếʍ huyệt tâm…… A…… Hảo liếʍ…… Ha…… Hảo bổng…… Ba ba giảm một chút…… Nga…… Hảo sướиɠ hảo sướиɠ……”

Tao huyệt tâm bị đầu lưỡi trên côn ŧᏂịŧ giả liếʍ láp, còn chấn động không ngừng. Đáy chậu mẫn cảm đều bị xâm phạm, tiểu kê kê bị bao lại đè ép, có một phen tư vị khác.

Nhìn nhi tử sướиɠ như vậy, Giang Thành móc ra hàng thật đã sớm ngạnh lên. Không đợi hắn nói, nhi tử đã tự bò lại ăn vào.

“Bảo bảo. Ân… Sướиɠ không.”

Đương nhiên, Giang Thành sướиɠ, hắn biết Giang Tử Tức cũng vậy.

Bị dươиɠ ѵậŧ giả làm, huyệt tâm còn bị đầu lưỡi mô phỏng liếʍ mυ"ŧ. Cán cây giả theo tần suất chấn động tao đâm mạnh tràng đạo dâʍ đãиɠ, huyệt khẩu cùng đáy chậu. Hơn nữa bàn tay xoa nắn hai đầṳ ѵú, nhiều kí©h thí©ɧ làm Giang Tử Tức không ngừng vặn vẹo, run rẩy, sướиɠ không còn là mình.

Giang Tử Tức tràn ra đứt quãng rêи ɾỉ, cùng Giang Thành gợi cảm thô suyễn, ở trong xe đan chéo thành một khúc tình ca tính dục làm người huyết khí phun trương.

Giang Tử Tức đã bị đồ chơi giả thao làm cao trào hai lần. Cậu cảm giác đồ chơi thật trong miệng lại sưng lớn một vòng, để ở yết hầu mở ra mã mắt, mãnh liệt bắn tinh, cuối cùng trượt vào yết hầu, bị Giang Tử Tức nuốt sạch sẽ. Sau đó nắm cự điểu ở miệng “Ô ô” đong đưa, cùng ba ba hưởng thụ dư vị cao trào.

Tuy rằng không bắn tinh, nhưng cậu biết đây là ba ba vì thân thể mình suy nghĩ. Thân thể niên thiếu không chịu nổi lăn lộn, số lần bắn tinh nhiều không tốt, hơn nữa cậu cũng quen dùng cúc huyệt cao trào.

Xe đã ở bãi đỗ xe trường học ngừng mười mấy phút, không có chủ nhân phân phó, tài xế cùng bốn bảo tiêu đồ đen canh giữ bốn phía xe, dẫn tới phụ huynh chờ học sinh đi ngang qua nhiều người vây xem, tò mò người trên xe là ai.

Ôm bảo bối nhi tử toàn thân bủn rủn ôn tồn một lát, Giang Thành lau dâʍ ŧᏂủy̠ sạch sẽ, sau đó mặc quần mang vớ giày cho cậu.

Trong quá trình này, cự long Giang Thành vẫn luôn được khoang miệng Giang Tử Tức ấm áp ăn. Nam hài nhắm mắt lại thỉnh thoảng hừ nhẹ, quả thực là dẫn nhân phạm tội.

“Bảo bảo chờ một chút phải đại biểu tân sinh lên bục diễn thuyết, tiểu huyệt cắm đại dươиɠ ѵậŧ ba ba có thể tạo thành ảnh hưởng cho bảo bảo hay không?”

Giang Thành một tay ôm lấy eo nhỏ, một tay khác cởi bỏ cúc áo cậu. Ngón cái cùng ngón trỏ nhéo đầṳ ѵú đỏ tươi mẫn cảm lớn nhỏ như đậu đỏ. Một bên giả mù sa mưa hỏi, một bên chỉnh tần suất chấn động đến lớn nhất.

“A a a…… Ha…… Muốn cao trào…… Ba ba…… A a……”

Tao huyệt tâm vẫn luôn bị đầu lưỡi giả liếʍ láp đùa bỡn, hành thân giả chấn động không ngừng. Tràng đạo, huyệt khẩu cùng đáy chậu cũng bị thao lộng, bị ám chỉ “Cắm đại dươиɠ ѵậŧ ba ba” như vậy, cũng sướиɠ đến vặn vẹo thân thể, kẹp chặt hai chân. Không ngừng cao trào làm Giang Tử Tức vô pháp trả lời Giang Thành nói, hơn nữa dù cự tuyệt cũng cũng không có ý nghĩa. Tuy kỳ thật cậu cũng không nghĩ cự tuyệt.