Chương 29

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“A…… Nhẹ…… Nhẹ chút…… Ân……”

Cả người Giang Tử Tức ghé vào cửa kính, chân phải không chịu nổi gánh nặng uốn lượn. Eo đè xuống, mà mông còn cong về phía sau, đón ý nói hùa phía sau nam nhân thao làm.

Đầṳ ѵú đứng thẳng cọ kính lạnh lẽo, làm nó càng thêm cứng rắn. Miệng thở ra nhiệt khí ở cửa kính sương mù mênh mang một mảnh, gương mặt cậu da^ʍ mĩ lại non nớt.

“A…… A…… Ha…… Chậm…… Điểm…… Không cần…… Ân……”

Phía sau là ba ba yêu nhất, dùng cự bổng thao làm chính mình, Giang Tử Tức ngoài miệng nói không cần, tao mông lại càng thêm hướng lên trên, trái phải lắc lư đón ý nói hùa. Mông thịt bị cắm nổi lên gợn sóng.

“Bảo bảo, khiêu đản sướиɠ hay không?”

Giang Thành một tay nắm chân, một tay ôm thân thể cậu. Trên người hắn còn mặc sơmi đen, cà vạt lỏng lẻo trên cổ, bụng đầy lông. Dươиɠ ѵậŧ từng chút biến mất ở nơi hai người giao hợp, từng chút lại bị rút ra.

“Sướиɠ…… A…… Dùng sức…… Lại nhanh lên…… A……”

Giang Tử Tức bị đâm chỉ biết rêи ɾỉ, cơ bản không phản ứng lại Giang Thành hỏi cái gì. Mặt dán kính, muốn thuỷ tinh lạnh lẽo giảm bớt gương mặt nóng lên. Lại không dùng được.

“Ba ba thao sướиɠ hay…… Khiêu đản thao sướиɠ! Ân?”

Giang Thành khom lưng, bám vào tai nhi tử, tiếng thở dốc thô nặng kích Giang Tử Tức run lên, thiếu chút nữa bắn ra, lúc này hãm sâu trong tìиɧ ɖu͙© mới nhớ trong huyệt còn có một đồ vật khác —— khiêu đản!

Vừa rồi bị đại điểu thao làm quên mất khiêu đản tồn tại. Khiêu đản chấn động ở cậu phản ứng là lúc càng thêm có cảm giác tồn tại, làm Giang Tử Tức toàn thân co rút, quay đầu, mặt mang khẩn cầu, hơi nước trong mắt dần dần ngưng tụ, nhú tiếp theo nháy mắt liền sẽ chảy ra.

“Không…… Lấy…… Lấy ra tới…… A…… Ba ba…… Chịu không nổi…… Thật nhanh…… A a…… Ba ba…… Thao đến…… Thao đến…… Bụng…… A ha…… Không……”

Giang Tử Tức tay phải chống cửa sổ sát đất, nghiêng thân, tay trái nắm chặt cánh tay Giang Thành, toàn bộ trọng tâm đều bên sườn phải. Thân thể cậu căng chặt, cúc huyệt cũng tùy theo kẹp đến càng chặt, chân trái quấn Giang Thành banh đến thẳng tắp. Tiểu nhục bổng nhảy dựng nhảy dựng, qυყ đầυ hồng nhạt tròn trịa sáng lấp lánh, sắp bắn.

“Bảo bảo thả lỏng. Thật chặt. Bảo bảo không thích ba ba dùng sức nhanh chóng thao ngươi sao?”

Giang Thành thô suyễn, môi lưỡi liếʍ tai Giang Tử Tức mẫn cảm. Tiểu xảo lả lướt lỗ tai toàn bộ ăn vào trong miệng, đại đầu lưỡi chuyển vòng đối nó bắt chước động tác thao làm ra vào, tiếng nước làm Giang Tử Tức cả người đều run lên lên, đỏ ửng chậm rãi từ lỗ tai lan đến cổ.

Hai tay Giang Thành như mang theo ma pháp du tẩu trên thân thể cậu, như đốt từng cụm ngọn lửa, thiêu đốt cả người cậu, làm cậu lãng kêu không ngừng.

“…… Ba ba…… Không cần…… A…… Đủ…… Đủ rồi……”

Giang Thành không nghe, ngược lại hạ thấp thân thể, hai tay hợp lực bắt lấy đầy đặn mông thịt hướng hai bên tách ra, làm tao huyệt mị người thấu cốt bại lộ trước mắt hắn. Cửa động đỏ tươi bị nhục hành đỏ tím từng chút trừu cắm, dân dịch xung quanh ngưng kết thành bọt biển, dán huyệt khẩu một vòng. Trên đất rõ ràng mang theo vệt nước vẩn đυ.c, trên người hai người cũng có không ít.

Giang Tử Tức bị Giang Thành đâm chọc thất thanh, miệng giương lớn từng ngụm từng ngụm hô hấp. Hốc mắt ướŧ áŧ chảy xuống từng viên nước mắt, ánh mắt dại ra, hai tay chống đỡ cửa kính đối mặt. Chân trái bị Giang Thành giơ lên cao dán. Bụng nhỏ banh gắt gao, qυყ đầυ tràn ra từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Bảo bảo…… Muốn bắn sao?”

Giang Thành kề sát nhi tử, toàn bộ thân thể cùng một chân cậu gắt gao vòng ở trong ngực, một bên nói, một bên hôn cổ nhi tử non mềm phiếm hồng.

Giang Tử Tức gật đầu, đứt quãng rêи ɾỉ quanh quẩn trong văn phòng.

Cậu cho rằng có thể giải thoát, bắn tinh giảm bớt thân thể bị thao làm đặc biệt mẫn cảm, nhưng Giang Thành ở thời điểm cậu thả lỏng sắp bắn tinh, dùng ngón cái lấp kín hắn mã mắt, nhéo dươиɠ ѵậŧ cậu, không cho cậu bắn!

“Ngô…… Không cần! Ba ba…… Buông ta ra……”

Hai vai chống thuỷ tinh, hai tay duỗi nắm chặt Giang Thành, để có thể ngăn cản hắn không nghe thao làm.

“Ba ba cũng chưa bắn, bảo bảo thế nào có thể một người vui sướиɠ đâu?”

Giang Thành thở hổn hển, hắn gắt gao nhéo mông cậu, làm mông thịt xúc cảm tốt ở trong tay hắn biến hóa hình dạng. Khi thì bại lộ ra huyệt khẩu được bảo hộ nghiêm cẩn diễm sắc, khi thì gắt gao kẹp cự vật, trắng nõn cùng đỏ tím hình thành tiên minh đối lập, làm tính dục Giang Thành càng tăng.

“A…… A…… Đủ…… Đủ rồi…… Không…… Sẽ hư…… A…… Ba ba…… Cứu mạng…… À không……”

Giang Tử Tức sắp chết trong kɧoáı ©ảʍ, vô pháp bắn tinh, vô pháp thăng thiên bị thao bắn, vẫn luôn ngâm ở giai đoạn gần cao trào. Giang Thành lại là càng thêm hung ác, no đủ trứng trứng chụp đánh đùi cậu bạch bạch rung động, đỏ rực một mảnh.

“Bảo bảo! Sướиɠ không? Ba ba lợi hại hay không?!”

“Sướиɠ! A…… Ba ba lợi hại nhất! A a……”

Cuối cùng Giang Thành đột nhiên đâm chỗ sâu nhất, lại cố nén bắn tinh, dùng thịt trụ tồn tại mười phần đánh vòng nghiền nát hậu huyệt mềm mụp ướt dầm dề cực kỳ mẫn cảm. Khiêu đản trước qυყ đầυ ong ong ong vẫn luôn công tác. Qυყ đầυ hắn cũng cảm nhận chấn động, làm mã mắt hắn không chịu khống chế trướng đại, cảm giác bắn tinh càng thêm mãnh liệt.

Hắn cọ xát làm Giang Tử Tức rầm rì rêи ɾỉ, nửa mở mắt đào hoa ngập nước, khóe mắt đỏ rực. Gương mặt hồn nhiên lại bị tìиɧ ɖu͙© nhuộm đẫm đến mê loạn, môi bị cắn đến hồng diễm. Hai đầṳ ѵú đứng thẳng trướng đại, không có chỗ nào mà không phải là hắn yêu nhất!

Hết