Chương 25

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Cuối cùng Giang Thành trực tiếp bắn tới tràng đạo nhi tử, lại dùng một trái dâu tây lấp kín, làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vô pháp chảy ra. Lúc này Giang Tử Tức đã không còn một chút sức lực, mềm mại oa trong lòng hắn.

Ăn cơm trưa, vừa rồi cũng ăn một chút trái cây, nhìn bảo bối nhi tử bị hắn thao làm lười biếng mơ màng sắp ngủ, Giang Thành quyết định đi ngủ buổi chiều.

Đơn giản rửa sạch hai người, Giang Thành liền ôm cậu nằm lên giường, trong lòng ngực là bảo bảo, đây là thời gian hắn thích nhất.

“Bảo bảo, mau ngủ đi!”

“Ân.”

Giang Tử Tức miễn cưỡng làm đáp lại, đầu xù xù cọ ngực ba ba tìm vị trí thoải mái chậm rãi nhắm mắt lại, cậu mệt không sức lực đâu.

Một ngày rất nhanh liền qua, hai cha con lần đầu giao hòa, khó tránh khỏi khống chế không được, mỗi thời mỗi khắc đều muốn giao hợp. Tới buổi tối Giang Thành đè nhi tử làm đến rạng sáng mới cho người kiệt sức nghỉ ngơi, ngày mai liền phải đi học.

Làm trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên —— Nghiêm Cẩn Mặc, hắn vẫn luôn tận sức bóc Giang Tử Tức gương mặt giả ôn hòa từ, làm cho toàn bộ đều biết Giang Tử Tức gia hỏa này mới không ôn hòa nhìn qua như vậy. Bản tính Giang Tử Tức đơn giản tới nói chính là không hề nhân tính!

Thấy chết mà không cứu đã làm! —— Tiểu học hắn bị đại mập mạp lớp bên cạnh bức đến góc tường, Giang Tử Tức đi ngang qua thế nhưng cho đại mập mạp một cái tươi cười, mà làm lơ hắn xin giúp đỡ! Tuy nói như vậy thật mất mặt, nhưng Nghiêm Cẩn Mặc khi đó chính là em bé nhuyễn manh, cũng dám không cứu hắn!

Vui sướиɠ khi người gặp họa đã làm! —— Mùng một, bởi vì lớn lên thanh tú, Nghiêm Cẩn Mặc bị học trưởng thổ lộ, Giang Tử Tức tên kia không biết từ chỗ nào nghe được tiếng gió, chạy đến trước mặt cười nhạo hắn!!

……

Nghiêm Cẩn Mặc chính là so Giang Tử Tức lớn một tuổi, trong nhà trưởng bối thích cậu! Trường học lão sư thích cậu! Đi ra ngoài chơi đùa tiểu đồng bọn thích cậu! Hắn ở trước mặt Giang Tử Tức quả thực không có nhân quyền!

Cho nên, trên thế giới này, hắn Nghiêm Cẩn Mặc ghét nhất chính là Giang Tử Tức giả mù sa mưa!

Cố tình tất cả mọi người thích cậu, mỗi lần đều tưởng hắn khi dễ cậu! Nói nhiều đều là nước mắt!

Cho nên, hắn lại bị thân gia gia thân nãi nãi(ông nội bà nội~) buộc đi tới nhà Giang Tử Tức, đón cậu đi trường học! Hắn trong lòng kỳ thật là cự tuyệt!

“Giang gia gia buổi sáng tốt lành!”

“Nghiêm thiếu gia sớm như vậy a! Ăn cơm xong sao? Tiểu thiếu gia nhà ta đang ăn, muốn cùng nhau ăn hay không?”

Giang quản gia cười tủm tỉm tự mình mở cửa cho Nghiêm Cẩn Mặc, đón hắn vào. Nghiêm thiếu gia chính là tiểu hài nhi sĩ diện ngạo kiều, rõ ràng thực thích tiểu thiếu gia thế nhưng vẫn luôn lấy phương thức tiểu hài tử hấp dẫn tiểu thiếu gia chú ý, thật là đáng thương.

Nếu Nghiêm Cẩn Mặc nghe được lời này, tuyệt đối một giây đối Giang quản gia phấn biến thành đen!

“Tên kia mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn, thế nào cũng không thấy hắn béo lên!”

Nghiêm Cẩn Mặc cà lơ phất phơ mang theo áo khoác vào cửa, giương nanh múa vuốt loạng choạng. Thuốc lá bị hắn ngậm như kẹo que, đôi mắt sáng ngời híp, nghiêng nghiêng nhìn về phía nhà ăn.

Bất quá Nghiêm Cẩn Mặc người này ở trước mặt Giang Tử Tức đắc ý bất quá ba giây.

“Khụ khụ khụ, Giang thúc thúc!”

Này không, mỗi lần đều quên trưởng bối sẽ ở gần Nghiêm Cẩn Mặc thiếu chút nữa bị cướp nước bọt, bị kẹo que nghẹn đến.

“Ngu xuẩn!”

Giang Tử Tức lắc đầu, nhẹ giọng phun ra hai chữ, dẫn tới Giang Thành bên cạnh thấp thấp nở nụ cười.

“Tiểu Mặc muốn cùng nhau ăn sao?”

Giang Thành buông thức ăn, ưu nhã xoa miệng, cười nhìn Nghiêm Cẩn Mặc quẫn bách không thôi.

“Không cần không cần, ta đã ăn qua!”

Người Nghiêm Cẩn Mặc sợ nhất chính là Giang Thành, không gì sánh nổi!

Thời điểm sự tình không quan trọng đến công ty Giang Thành đều sẽ tự mình đón đưa bảo bối nhi tử trên dưới học, cho nên, mỗi lần Nghiêm Cẩn Mặc tới nhà, đều là trực tiếp mang theo hai đứa nhỏ đi, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ở trên xe Nghiêm Cẩn Mặc cảm thấy thực biệt nữu, hắn ngồi vị trí bên phải, bên cạnh là Giang Thành làm hắn kính sợ, lại bên trái mới là Giang Tử Tức. Rõ ràng trước kia Giang Tử Tức đều là ở giữa, hôm nay biến hóa vị trí làm hắn có điểm kỳ quái.

Hơn nữa, hắn phát hiện hai người bên cạnh đều không quá bình thường. Trực giác nam nhân nói cho hắn không cần xen vào, bằng không khẳng định không có kết quả tốt. Cho nên hắn chỉ có thể nghiêm túc chú ý cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Mà hắn không thể nhìn thẳng hai phụ tử đang làm cái gì đâu?

—— Đương nhiên, Giang Tử Tức bị Giang Thành làm a!

Hôm nay lúc sắp ra cửa, Giang Thành nhét một cây côn ŧᏂịŧ giả vào tao huyệt. Đồ chơi sẽ theo nhiệt độ cơ thể lên cao còn có biến hóa mà chậm rãi trướng đại. Giang Tử Tức e thẹn bị ba ba dắt ra cửa ngồi trên xe. Từ nhỏ không ưa nhau Nghiêm Cẩn Mặc ở trên xe, làm cậu càng thêm khẩn trương, sợ một không cẩn thận bị phát hiện liền mất đi bằng hữu số lượng không nhiều lắm.

Không sai, Giang Tử Tức vẫn luôn coi Nghiêm Cẩn Mặc là bằng hữu. Dù Nghiêm Cẩn Mặc mỗi lần trêu chọc đến mình cậu đều châm chọc trở về, nhưng ở trong lòng, Nghiêm Cẩn Mặc chính là bằng hữu cậu.

Lên xe xong, bàn tay Giang Thành đặt trên eo Giang Tử Tức cách áo đồng phục đơn bạc chậm rãi cọ xát. Giang Tử Tức trận địa sẵn sàng đón quân địch, lưng thẳng thắn, chậm rãi, bàn tay to đem vạt áo từ lưng quần rút ra, duỗi vào, không hề trở ngại đυ.ng chạm làm hai người đều thư than một tiếng.

Tiếp theo, bàn tay to không nào thỏa mãn theo quần gian nan chui vào rãnh mông, lúc này Giang Tử Tức đại não hỗn độn, hai mắt mê mang, tay trái bắt lấy cửa xe, răng cắn chặt môi dưới, phòng ngừa kêu ra tiếng. Tuy trong lòng cự tuyệt, nhưng thân thể mẫn cảm đã theo động tác Giang Thành chậm rãi nâng mông, làm bàn tay to có thể duỗi đến huyệt khẩu.

Hai ngón tay Giang Thành chậm rãi cắm vào tiểu huyệt cắm dươиɠ ѵậŧ giả. Ngón cái, ngón áp út cùng dươиɠ ѵậŧ giả đâm vào rút ra.

Cúc huyệt theo đồ vật càng ngày càng thâm nhập phân bố ra tràng dịch thanh hương, theo động tác chậm rãi chảy ra, nhiễm ướt quần dài màu đen, lại hoàn toàn không rõ ràng.

Giang Tử Tức mím chặt môi, hơi nước trong mắt chậm rãi ngưng tụ, chỉ đợi càng động tác hung mãnh, càng cuồng dã là có thể làm nước mắt tích từ trong mắt ra, xẹt qua khuôn mặt trắng nõn không tì vết.

“A!”

Đột nhiên động tác phanh lại, làm Giang Tử Tức kêu một tiếng.

Ngón tay Giang Thành cùng dươиɠ ѵậŧ giả cũng theo lực đạo tiến vào càng thêm thâm, còn hảo ngồi giữa là Giang Thành, không sợ Nghiêm Cẩn Mặc lúc này quay đầu tới phỏng chừng là có thể phát hiện một mặt này.

“Ta nói, Giang thiếu gia, phanh xe ngươi cũng bị dọa a, thế nào yếu như vậy!”

Nghiêm Cẩn Mặc mỗi lần nói chuyện đều không hỏi đại não, nghiễm nhiên, lúc này Giang Thành giang đại tổng tài làm hắn nhút nhát che chắn, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn đến chóp mũi Giang Tử Tức hồng hồng.

“Tiểu Tức hôm qua vì làm sinh nhật cho ta, có chút cảm lạnh, cho nên hôm nay khó tránh khỏi có chút không thoải mái, Tiểu Mặc cũng không nên xem thường Tiểu Tức nhà ta.”

“Khụ khụ! Không không không sẽ không sẽ không! Giang Tử Tức rất lợi hại, ta rất khâm phục hắn!”

“Vậy là tốt rồi. Ở trường học, Tiểu Tức nhờ ngươi chiếu cố một chút.”

Giang Thành ra vẻ đạo mạo nghiêng nửa bên mặt đối Nghiêm Cẩn Mặc nói, động tác lại là càng thêm hung mãnh. Tiếng nước phụt phụt dưới radio không rõ, cho nên Giang Thành mới có thể không hề trở ngại âu yếm tiểu bảo bối.

“Ba ba! Ta buồn ngủ quá ~”

Nhưng mà, Giang Tử Tức cũng không phải là ngoan bảo bảo, cậu làm chuyện xấu lên cũng có thể làm Giang Thành chống đỡ không được.

Giang Tử Tức thuận thế dựa vào trước ngực Giang Thành, một tay cẩn thận tìm được giữa háng Giang Thành, ngón tay lơ đãng trêu chọc đại dươиɠ ѵậŧ trói buộc trong quần tây. Giang Thành chỉ phải ưỡn lên, ngăn trở động tác Giang Tử Tức phóng đãng. Trên mặt hắn trừ bỏ một chút bất đắc dĩ, dư lại tất cả đều sủng ái bảo bối nhi tử phóng túng.

“Khụ, cái gì, Giang thúc thúc, ngày hôm qua sinh nhật ngài, làm tiểu bối cũng chưa chuẩn bị quà sinh nhật gì cho ngài, cho nên ta liền mua một chai rượu vang đỏ cho ngài, vừa rồi đưa cho Giang gia gia, ta đều quên nói cho ngài!”

“Một cái sinh nhật mà thôi, cũng không quan trọng, Tiểu Mặc có tâm.”

Giang Thành cười ha hả, ra vẻ đạo mạo diễn vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn cùng Nghiêm Cẩn Mặc nói chuyện, nhưng động tác càng thêm kịch liệt cắm huyệt nhi tử.

Giang Tử Tức bị cắm mặt hồng nhuận, hai mắt ướŧ áŧ. Tay trái cậu sẵn đệm, tay phải lại là nắm kê kê Giang Thành, trên dưới loát động.

Nghiêm nhiên, Giang Thành sướиɠ tới, cậu hơi hơi nheo lại hai mắt, còn có tiếng hít thở dồn dập. Ngực Giang Thành cũng phập phồng, nhưng vì trả thù nhi tử, hắn cũng càng thêm nhanh hơn ngón tay thao làm. Rốt cuộc ở tài xế lại một lần phanh gấp, Giang Tử Tức a một tiếng kêu ra tới, trực tiếp bị ngón tay ba ba thao làm đến nội bắn, tiểu kê ba cũng bắn ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, vệt nước ở đồng phục quần đen cũng không rõ ràng.

“Chuyện gì?”

Lúc này phanh gấp cũng không đơn giản như vậy, Giang Thành ngẩng đầu lên nhìn phía trước, ngữ khí cũng không tốt. Hắn ôm bảo bối nhi tử hô hấp dồn dập, bàn tay to vỗ lưng cậu, an ủi người vừa mới trải qua cao trào.

“Lão bản, phía trước có một nữ nhân.”

Bảo tiêu ngồi ở ghế phụ xuống xe kiểm tra, đúng là cách đó không xa một nữ nhân mặc váy trắng đang nằm, phỏng chừng lại là một người muốn trèo cao, lợi dụng ăn vạ đáp ông lớn.

“Giải quyết trong vòng hai phút.”

Giang Thành cũng không quan tâm người khác. Tâm hắn cả đời này đều là bảo bối nhi tử trong ngực, những người khác cùng hắn không hề liên quan.

Chưa tới một phút, bảo tiêu xuống xe đi kiểm tra xoay người tới gần ghế sau.

“Boss, nữ nhân kia nói nhận thức ngài, nói là nữ nhi Dương Khôn tổng tài, lúc trước cùng ngài gặp qua một lầm. Vừa rồi tôi đưa tiền cho nàng đi kiểm tra nói bị đυ.ng tới, vị tiểu thư này cự tuyệt.”

Bảo tiêu B nói như vậy, hắn trong lòng vì nữ nhân này bi ai. Boss thế nào khả năng nhớ kỹ người không hề liên quan đâu?

“Nếu không có chuyện gì, vậy vòng qua nàng, chạy nhanh đến trường học đi, bảo bảo muộn học rồi.”

“Vâng!”

Dương Mỹ Lệ trơ mắt nhìn cao phú soái nàng muốn leo lên từ chạy như bay mà qua, hít một ngụm bụi, cả người đều ngốc.

Nàng mỹ lệ như vậy, hào phóng như vậy, tiểu thư thế gia ưu nhã như vậy, thế nhưng có người có thể cự tuyệt nàng mỹ mạo, không có bị hấp dẫn, quả nhiên là người nàng nhìn trúng a! Như vậy, trò chơi mới có thú vui sao.

Thành phố có 4 đại thế gia, có quân chính thế gia Nghiêm gia, có bối cảnh xuất thân Liễu gia, còn có đảng uỷ thư ký nhất phái Mông gia, cùng kinh tế trên đỉnh kim tự tháp Giang gia.

Mà gia tộc Dương Mỹ Lệ chỉ là bám vào môn hạ Liễu gia, đương nhiên nàng cũng có kiêu ngạo tư bản, nàng ở Liễu gia chính là rất được hoan nghênh. Người thừa kế Liễu gia đối nàng có chút thích, nhưng mà Dương Mỹ Lệ thích chính là Giang Thành tung hoành thương trường, chưa từng thất bại, nhưng nàng cũng cự tuyệt người thừa kế Liễu gia. Đương nhiên người thừa kế Liễu gia hiện tại cũng có thể chịu đựng Dương Mỹ Lệ dục cự còn nghênh. Chờ nàng không còn giá trị lợi dụng đều có thể tùy tay ném đi vứt bỏ.

Cho nên đương ngươi cho rằng, thời điểm bọ ngựa có thể đến ve, kỳ thật chim sẻ liền ở phía sau ngươi.

Nhưng Dương Mỹ Lệ muốn làm bọ ngựa, nhưng Giang Thành cũng không phải ve, mà người thừa kế Liễu gia cho rằng chính hắn là chim sẻ, kỳ thật bọn họ đều chỉ là một quân cờ không hề quan trọng trong tay Giang Thành.

Giang Thành cho tới bây giờ không đem này đó thế gia để vào mắt, đều không phải là hắn muốn đối nghịch, kỳ thật chỉ là hắn tin tưởng năng lực mình, mà không tin người khác cho hết thảy.

Tới cổng trường học, Nghiêm Cẩn Mặc xuống xe trước, Giang Thành sửa sang lại quần cho bảo bối nhi tử, ôm mặt cậu hung hăng hôn lưỡi. Hôn đến Giang Tử Tức bị buông ra từng ngụm hô hấp, mắt đào hoa sẽ phóng điện ướt dầm dề, làm Giang Thành suýt nữa cầm giữ không được, thiếu chút nữa liền ở trên xe không quan tâm thao làm lên.

“Bảo bảo xuống đi.”

Giang Thành có chút không nỡ, hai người vừa mới chân chính nước sữa hòa nhau đều luyến tiếc rời đi đối phương, hận không thể một ngày 24 giờ đều dính nhau. Giang Tử Tức xấu xa nhéo đại dươиɠ ѵậŧ Giang Thành đứng thẳng một phen, không đợi hắn phản ứng, lấy cặp sách nhanh chóng xuống xe, sau đó nghịch ngợm đối với cửa sổ xe làm động tác hôn gió, sau đó cùng Nghiêm Cẩn Mặc vai sóng vai cùng nhau vào trường.

“Thật là tiểu nghịch ngợm.”

Giang Thành ngữ khí sủng nịch, trên mặt toàn là ý cười. Hắn cúi đầu nhìn đũng quần căng ra một cái lều lớn, lại lắc đầu cười khổ, trong lòng lại nhớ kỹ một bút của bảo bối nhi tử, tính toán tan học lại hung hăng mà trừng phạt hài tử không nghe lời.