Chương 18: Bàn ăn play 1

Nhà ăn chỉ còn lại hai cha con bọn họ, Giang Thành hai tay ôm nhi tử đến trên đùi, làm cậu nghiêng người ngồi trước mặt. Hắn một tay vòng eo Giang Tử Tức, một tay lấy đũa gắp một khối ớt xanh xào thịt gà đặt vào chén làm nguội, lại dùng thìa múc một muỗng cơm thổi thổi, uy đến bên miệng cậu.

Trên bàn cơm thông thường đều chỉ có một bộ chén đũa, cho nên, dù Giang Tử Tức muốn tự mình gắp đồ ăn cũng không có biện pháp.

Cậu ngao ô một ngụm ăn cơm vào không kịp nhai kỹ nuốt chậm, liền gấp không chờ nổi duỗi cổ cắn đũa ba ba kẹp thịt gà.

Vùng núi sau niệt thự gieo trồng các loại rau dưa, còn có một trại chăn nuôi, chăn gà vịt cá dê bò ngựa này đó.

Thịt gà chính là trang viên dự trữ nuôi dưỡng gà mái, tươi mới, mang theo một tia vị ngọt, lại xứng với ớt cay sinh trưởng tự nhiên, lại mang theo một cổ cay, là Giang Tử Tức thích thức ăn nhất.

“Ăn rất ngon?”

Giang Thành nhìn cậu thèm như vậy, cười khẽ, lại gắp một khối thịt gà, tự mình ăn, nhìn cậu mắt trông mong nhìn hắn, không đợi cậu phản ứng, trực tiếp cúi người dán sát môi cậu.

Thịt gà xác thật ăn rất ngon, Giang Thành chưa đã thèm liếʍ sạch sẽ nước bọt trên cằm nhi tử, thô suyễn lấy nhục vật sưng đại ra tới.

Giang Tử Tức khóe mắt ửng đỏ, hơi nước dâng lên, miệng đỏ. Mông vốn chỉ mặc quần đùi rộng thùng thình không có mặc qυầи ɭóŧ rõ ràng cảm nhận được đồ vật mình yêu thích nhất, toàn thân run lên.

“Ba ba……”

Hai tay cậu chủ động leo lên vai hắn, hai chân dùng sức liền biến thành khóa ngồi trên đùi, gắt gao quấn eo nam nhân. Tiểu kê ba đã đứng thẳng lên, qυყ đầυ vừa vặn đỉnh ở tao huyệt cơ khát chảy dâʍ ŧᏂủy̠. Dần dần chảy nước ra, nhiễm ướt quần đùi.

“Bảo bảo!”

Giang Thành đã buông đũa, tay trái như cũ ôm eo cậu, áp ngực mình. Tay phải sắc tình mạnh mẽ vuốt ve đầy đặn mông thịt. Hắn tràn ra một tiếng thở dài, đại điểu cách quần hai người cọ xát cúc hoa cơ khát.

“Ngô…… Ba ba…… Ân…… Cắm vào…… Đại dươиɠ ѵậŧ…… A…… Thao ta…… Ân a……”

Giang Tử Tức thấy ba ba chỉ họa vòng, không có bước tiếp theo, cậu chịu không nổi kéo quần áo, dùng răng cắn góc áo, tay trái nắm lộng đầṳ ѵú mình đỏ tươi đã cứng. Tay phải cởϊ qυầи đùi ra một chút, làm tiểu huyệt tiếp xúc đến nhục côn ba ba.

Giang Thành gắt gao ôm cậu, không ngăn cản người, cũng không có động tác tiếp theo. Hắn lại cầm đũa, kẹp lên một khối thịt kho tàu, sau đó dùng muỗng múc cơm lên.

Giang Tử Tức nắm lửa nóng nam nhân, cự điểu thô to từng chút hướng tao huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan. Vách tường mềm mại hút chặt thịt trụ, cơ khát chậm rãi ăn vào, hướng chỗ sâu. Nhục đạo trơn ướt không ngừng phân bố dâʍ ɖị©ɧ, theo huyệt khẩu lúc đóng lúc mở chảy ra, tích xuống đất.

“Thật lớn…… A…… Ngô!”

Rốt cuộc đều ăn vào nguyên cây, Giang Tử Tức mở to mắt mê mang thở dài, miệng mở ra, liền bị Giang Thành uy một ngụm cơm.

“Bảo bảo cũng không thể bởi vì phía dưới ăn côn ŧᏂịŧ ba ba, mà đã quên mặt trên cũng cần ăn cơm a!”

Giang Thành ăn vào cơm cùng thịt kho tàu nhi tử ăn không hết, vừa nhai vừa nói.

Giang Tử Tức đành phải nghe lời bắt đầu nhấm nuốt thức ăn. Thịt kho tàu mỹ vị cùng cơm ngọt lành mềm mại bị từng chút nhai nhuyễn.

“A…… A…… Ngô……”

Giang Tử Tức đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đỉnh sâu một cái. Hai tay theo bản năng ôm sát cổ hắn, miệng không kịp nuốt thức ăn bị Giang Thành đánh lén cuốn đi một nửa, dư lại một nửa bị đại đầu lưỡi hắn đẩy vào thực quản.