Chương 8: Em trai bắt nạt anh trai (1)

Có chút xấu hổ và buồn bực giãy giụa một chút, Liêu Kỳ Ninh cảm thấy chính mình không thể cứ ngồi yên cho hắn bế được: “Con không cần được bế, con muốn tự ăn!”

Sợ cảm xúc của Liêu Phong Dư sẽ bị xáo động, Vương Dụ Sanh lập tức khuyên bảo cậu: “Bé cưng Ninh Ninh còn nhỏ, để anh trai chăm sóc cho con nhé~!”

Giãy giụa một hồi, Liêu Kỳ Ninh nhìn về phía Vương Dụ Sanh, ánh mắt có chút phức tạp.

Tuy rằng vì những chuyện sau này khiến quan hệ mẹ con của họ có chút mâu thuẫn, nhưng thực ra Vương Dụ Sanh đối xử với cậu rất tốt. Liêu Kỳ Ninh vẫn nhớ rõ, khi còn nhỏ mẹ lúc nào cũng ôm cậu, thấy món gì ngon là sẽ mua cho cậu, mẹ còn nói: “Bé cưng Ninh Ninh nhà mình chính là hoàng tử nhỏ, lúc nào cũng phải được chiều chuộng.”

Mẹ sẽ luôn đọc truyện cho cậu nghe trước khi đi ngủ, nói Liêu Phong Dư phải bảo vệ em trai thật tốt, mua cho cậu nhiều quần áo đẹp, nướng những loại bánh mà cậu thích ăn nhất…

Thế nên, Liêu Kỳ Ninh mới đồng ý với Vương Dụ Sanh, đi theo Liêu Phong Dư đến trường học, chuyển vào ở cùng trong kí túc xá của anh trai, từ chối tất cả các hoạt động vui chơi vào cuối tuần, ngoan ngoãn ở nhà…

Không những thế, cậu sẽ không bao giờ quên được khoảng thời gian đó khi cậu sắp đến kì phát tình, Vương Dụ Sanh đã tới thăm cậu. Bà cũng biết tất cả thuốc ức chế của cậu đều bị Liêu Phong Dư vứt hết đi, thế nhưng cuối cùng bà vẫn lựa chọn rời đi một mình.

Liêu Kỳ Ninh không thể chịu đựng được hình ảnh bản thân cậu trong kỳ phát tình sẽ muốn mở rộng hai chân mà cầu xin Liêu Phong Dư cᏂị©Ꮒ cậu, thế nên cậu khóc lóc xin Vương Dụ Sanh hãy đưa cậu đi cùng. Thế nhưng ánh mắt bà lại không nhìn đến cậu một chút, lạnh lùng xoay người rời đi.

Như thể bà cũng không để ý xem liệu có một ngày Liêu Phong Dư sẽ không nhịn được mà đánh dấu cậu hoàn toàn hay không, cũng chẳng quan tâm đến cảm nhận của Liêu Kỳ Ninh.

Chỉ khi Liêu Kỳ Ninh mở miệng gọi bà một tiếng “Mẹ ơi!”, bóng lưng bà mới cứng đờ lại một chút, nhưng sau đó vẫn nhanh chóng rời đi.

Có lẽ trong mắt bà lúc bấy giờ, cậu đi theo Liêu Phong Dư mới là tốt nhất. Giống như bà đã hoàn toàn quên đi lời nói của mình trước kia…

“Bé cưng Ninh Ninh nhà chúng ta là Omega ưu tú nhất, về sau con phải tìm một người yêu mình, đừng yêu một người không yêu con biết chưa. Nếu tên đó mà dám bắt nạt con, con hãy bảo anh Phong Dư đánh nó một trận.”

Khi đó, Liêu Phong Dư cũng cười bảo đảm: “Con sẽ bảo vệ tốt em trai, không để em bị người khác bắt nạt.”

Nhưng sau đó, Liêu Phong Dư chỉ biết nói một câu: “Em không thể rời bỏ anh.”

Vì không để cậu rời đi, Liêu Phong Dư không từ bất cứ thủ đoạn nào. Có lẽ điểm nhân thức duy nhất của hắn, là đã không đánh dấu cậu hoàn toàn đi! Dù sao đi chăng nữa, bọn họ vẫn là anh em ruột.

Bởi vì cậu có chút bồn chồn khi nghĩ lại chuyện cũ, Liêu Kỳ Ninh cuối cùng không đòi một hai phải xuống nữa. Liêu Phong Dư còn không chê cậu nặng ôm mệt, cậu cái người được ôm còn ra vẻ cái gì nữa.

Thực ra xét vào một mặt nào đó, Liêu Kỳ Ninh vẫn rất bình tĩnh, cũng chẳng biết lúc đó mình trúng tà hay gì, mà nghĩ đến chuyện tự sát.

Tất nhiên cũng có thể là do cậu đã chết một lần rồi, nên có chút nhìn thấu sự đời, không còn quá tức giận nữa. Thôi thì nếu Liêu Phong Dư cứ nhất định phải đi theo cậu thì để hắn đi theo đi, coi như có một vệ sĩ miễn phí vậy.

Nghĩ đến đây, Liêu Kỳ Ninh đột nhiên có chút thông suốt. Đúng vậy nha, Liêu Phong Dư chỉ không cho cậu rời khỏi hắn, chứ cũng không nói là không cho cậu ra ngoài mà!

Ngay cả ngày đó bị hắn nhốt lại, cậu đòi đi ra ngoài hắn cũng chỉ hỏi cậu đi đâu, chứ cũng không nói cậu không thể đi!

Giống như hiện tại, cậu căn bản không phải nhúc nhích, chỉ cần ngồi đó chỉ tay năm ngón, muốn ăn cái gì cũng có người đút đến tận miệng.

Bỗng dưng nhận ra tác dụng của Liêu Phong Dư, tâm trạng Liêu Kỳ Ninh vui vẻ hẳn lên, được người khác hầu hạ ai lại không vui đây.

Hơn nữa cậu muốn chống mắt lên coi Liêu Phong Dư có thể hầu hạ cậu được bao lâu, mỗi ngày đều phải bưng trà rót nước cũng chẳng vui vẻ gì đâu, ha!