Suy nghĩ đó thực sự làm cậu cảm thấy áp lực đè lên vai mình quá lớn, nhưng sau khi đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói tuyến thể của Liêu Phong Dư đã hồi phục không tệ, tâm tình Liêu Kỳ Ninh nháy mắt liền vui vẻ lên.
Vui vẻ mà trở về nhà, cậu định để Liêu Phong Dư cắn thêm một lần nữa rồi thôi, sắp đến kì phát tình rồi, lúc đó dùng tin tức tố an ủi đối phương là được.
Tính toán thời gian, lần phát tình thứ hai của cậu chắc chắn là vào mấy ngày nữa, lúc đó thuốc ức chế đặc chế riêng của cậu cũng đã về rồi, Liêu Kỳ Ninh chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để khoảng thời gian đó không cần ra khỏi cửa.
Vì sắp đến kỳ phát tình, tâm trạng của Liêu Kỳ Ninh rất không ổn định hay cáu gắt, khiến Liêu Phong Dư cũng không dám đòi cái này đòi cái kia, chỉ có thể vô cùng cẩn thận không để Liêu Kỳ Ninh tức giận.
Khi đến ngày mà cậu tính toán rằng mình sẽ phát tình lần thứ hai, Liêu Kỳ Ninh tiêm thuốc ức chế lên trước, dù Liêu Phong Dư là một Alpha không bình thường, nhưng chung quy vẫn là một Alpha.
Thế nhưng Liêu Kỳ Ninh lại không ngờ rằng, kỳ phát tình của mình bị chậm.
Vì thế khi nghĩ rằng kỳ phát tình đã kết thúc, cậu đang ngồi đối diện Liêu Phong Dư để thuyết phục hắn ngày mai tự đi học, Liêu Kỳ Ninh bỗng cảm thấy cả người nóng lên, tin tức tố như thủy triều mà tràn ra ngoài: “….”
Ngửi được mùi hương nồng đậm trong không khí, Liêu Phong Dư vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ vô thức mà rên một tiếng: “Ưm…”
Sờ tuyến thể nóng bỏng của mình, nhận ra mình đang phát tình, Liêu Kỳ Ninh cắn chặt răng nhìn Liêu Phong Dư vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác: “Anh… mang thuốc ức chế cho em!”
Cuối cùng cũng biết chuyện gì đang xảy ra, Liêu Phong Dư vội vàng đứng dậy chạy đi tìm thuốc ức chế cho Liêu Kỳ Ninh.
Trên tầng 2 có phòng cách ly riêng biệt, mấy ngày nay Liêu Kỳ Ninh luôn ở trong phòng đó, vì vậy thuốc ức chế đều được đặt ở đó.
Lần này Liêu Kỳ Ninh có 3 liều thuốc ức chế, lúc trước đã dùng một liều, hiện tại vẫn còn 2 liều, Liêu Phong Dư liền đem tất cả xuống.
Thế nhưng bởi vì luôn tiếp xúc gần với tin tức tố của Alpha, khiến kì phát tình của Liêu Kỳ Ninh mãnh liệt hơn bình thường, dường như mới qua 5 phút mà ý thức cậu đã mơ hồ đi.
Cả người nhũn ra nằm trên giường, cảm giác được Liêu Phong Dư đang đến gần, Liêu Kỳ Ninh cố gắng nghe xem hắn đang nói gì, trong tay cũng được nhét cho một liều thuốc ức chế.
“Ninh Ninh à, thuốc ức chế của em này!”
Cả người Liêu Kỳ Ninh choáng váng, không có sức lực, cậu cố gắng nhìn thuốc ức chế trong tay. Nhưng trong không khí lại có mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt, mùi vị tin tức tố quen thuộc càng khiến Liêu Kỳ Ninh có chút ỷ lại Liêu Phong Dư.
Tay cầm thuốc ức chế của Liêu Kỳ Ninh run run, cậu híp mắt, cố gắng muốn tiêm thuốc vào tay, nhưng lại trượt tay, tiêm hết thuốc ra bên ngoài.
“Anh ơi…”
Lãng phí một liều thuốc ức chế, cả người Liêu Kỳ Ninh càng thấy khó chịu, mang vẻ mặt đầy ủy khuất mà vươn tay đến trước mặt Liêu Phong Dư, muốn hắn giúp cậu tiêm thuốc vào.
Bình thường các Omega đều tự tiêm thuốc ức chế cho mình, Alpha lại không cần tiêm thuốc ức chế. Điều này khiến Liêu Phong Dư cũng lúng túng không biết phải tiêm thuốc như thế nào, tiêm vào đâu.
Hắn sợ mình tiêm nhầm chỗ khiến thuốc không có tác dụng, chỉ có thể cố gắng nghĩ xem trước đó Liêu Kỳ Ninh tiêm vào chỗ nào, nhưng hắn tiếc nuối nhận ra, căn bản hắn chưa bao giờ thấy Liêu Kỳ Ninh tiêm thuốc vào chỗ nào, hắn chỉ mải nhìn cậu thôi.
Bất lực, Liêu Phong Dư chỉ đành nhẹ giọng dỗ dành Liêu Kỳ Ninh: “Ninh Ninh à, anh không biết nên tiêm vào chỗ nào, em có thể chỉ chỗ cho anh không?”
“Chỗ… chỗ này…”
Cảm giác lý trí của mình đang ngày càng rời xa, tuyến thể trước đó thường xuyên bị cắn cũng nóng lên, Liêu Kỳ Ninh lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn có thể chỉ được vị trí cho Liêu Phong Dư.
Thế là Liêu Phong Dư nghiêm túc lấy thuốc ức chế ra, kim tiêm chậm rãi đâm chỗ Liêu Kỳ Ninh vừa chỉ. Khi hắn vừa mới chuẩn bị ấn xi lanh xuống lại bị đẩy mạnh xuống, cả người không có chuẩn bị mà ngã xuống.