Đây là đâu? Tôi là ai? Tôi đang làm gì vậy?
Cúi đầu nhìn bàn tay mình đang nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh trai, Liêu Kỳ Ninh có chút không biết nên nói gì bây giờ.
Cuối cùng vẫn là Liêu Phong Dư nắm tay cậu mà tuốt lên xuống, lòng bàn tay mềm mại bị dươиɠ ѵậŧ làm cho ướt dầm dề.
Liêu Phong Dư dường như cảm thấy cậu sờ rất thoải mái, tuốt lộng hơn 20 phút sau liền bắn, thâm chí tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính lên cả người Liêu Kỳ Ninh.
Sau khi thỏa mãn, Liêu Phong Dư sung sướиɠ mà ôm lấy Liêu Kỳ Ninh, còn vui vẻ rửa đi tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên người cậu. “Ninh Ninh à…”
Trong không khí nồng đậm mùi hương rượu vang đỏ, cùng hơi thở ái muội.
Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại như vậy?
Đến khi nằm lại trên giường, Liêu Kỳ Ninh còn có điểm không thể tin nổi, vô pháp tiếp thu chuyện vừa xảy ra. Đến khi bị Liêu Phong Dư ôm lấy, thậm chí cậu có chút hoài nghi, vừa nãy cậu uống nhầm thuốc sao?
Cậu thế mà lại giúp Liêu Phong Dư tuốt lộng! Cậu thế mà lại đi giúp anh trai cậu thủ da^ʍ!
Có lẽ lúc đấy do cậu chờ lâu quá, nên mới có chút máu nóng lên não, nên mới đẩy cửa vào, muốn xem Liêu Phong Dư rốt cục có phải cố ý hay không.
Sau đó liền tức giận điên người, mới không nhịn được mà đưa tay dạy hắn thủ da^ʍ, rồi sau đó… làm gì còn sau đó nữa!
“….”
Có chút không muốn nhìn thấy ai nữa mà chui trong ổ chăn, Liêu Kỳ Ninh thật sự không biết tiếp theo mình nên làm cái gì bây giờ!
Nhưng mà nghĩ lại thì, có lẽ Liêu Phong Dư thật sự không biết tự thủ da^ʍ đi!
Có chút chần chừ nhưng Liêu Kỳ Ninh vẫn hỏi một cậu:
“Anh! Chuyện vừa rồi anh thấy sao?”
“Hả?”
Liêu Phong Dư có chút khó hiểu, không hiểu ý của Liêu Kỳ Ninh là sao, “Ừm, anh cảm thấy Ninh Ninh sờ thật thoải mái, Ninh Ninh thật giỏi!”
Anh cảm thấy Ninh Ninh sờ thật thoải mái, Ninh Ninh thật giỏi…
Ninh Ninh thật giỏi….
Thật giỏi….
Tròng mắt như muốn nứt ra, Liêu Kỳ Ninh kêu lên một tiếng:
"Anh không được nhớ kĩ chuyện hôm nay. Mau quên hết đi, em không cho anh nhắc lại chuyện này nữa!”
Không biết tại sao, nhưng Liêu Phong Dư vẫn ngoan ngoãn đồng ý: “Được.’
Cuối cùng cậu cũng biết là anh trai nhà mình hoàn toàn không hiểu gì hết. Tên này chỉ biết những gì viết trên sách giáo khoa thôi, biết đánh dấu tạm thời, đánh dấu hoàn toàn, Omega và Alpha khác nhau chỗ nào. Còn những cái không ghi trong sách mà, xin lỗi, hắn là một tên dốt đặc cán mai.
Hắn cũng không đi tìm hiểu mấy cái phong tình 18+, cũng không biết thủ da^ʍ, tất cả tâm trí đều chỉ vậy quanh Liêu Kỳ Ninh, cứ vậy đơn thuần như vậy thật khiến người ta tức điên.
Trước kia Liêu Kỳ Ninh chỉ cho rằng hắn không hiểu về tình yêu, hiện tại cậu biết rõ, Liêu Phong Dư căn bản là không hiểu gì về tính dục hết!
Chuyện này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị các Alpha khác cười cho thối mặt!
“Chuyện hôm nay trong nhà tắm, anh không được nói cho người khác”
“Được.”
Nghe được Liêu Phong Dư ngoan ngoãn đồng ý, Liêu Kỳ Ninh lúc này mới thỏa mãn. Nhưng sau đó cậu mới phản ứng lại, anh trai cậu căn bản cũng chưa từng nói chuyện với người khác, vòng xã giao của hắn là bằng không!
Chỉ chia ra có biết và không biết. Có biết thì sẽ có lúc cần thiết mới liên hệ, còn không biết thì chẳng bao giờ liên hệ, như vậy thì làm gì có cái gọi là nói chuyện phiếm với bạn bè?
“….”
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, thế giới của Liêu Phong Dư dường như chỉ có một mình Liêu Kỳ Ninh, những thứ khác đều như bèo nước. Là người được đặt ở vị trí quan trọng nhất, tâm tình Liêu Kỳ Ninh có chút phức tạp.
Hiện tại cậu cũng không biết nên làm thế nào để giúp Liêu Phong Dư, có lẽ vẫn nên bắt đầu từ việc dạy hắn làm một người bình thường đi!
Liêu Kỳ Ninh nghiêm túc nghi ngờ, có lẽ ngay cả khi hết bệnh, Liêu Phong Dư vẫn theo thói quen mà cả ngày vây quanh cậu, không nghĩ đến việc tự sống một mình, hoặc là không chịu sống theo kiểu khác mà không có cậu.
Giống như việc Liêu Phong Dư cự tuyệt chuyện đánh dấu tạm thời cậu vậy, hắn không muốn thay đổi, không muốn tách ra, không muốn trở lại về một người bình thường.