Chương 31: Liêu Phong Dư - chú chó lớn thích dính người.

Tuy rằng chính cậu chủ động đưa ra tuyến thể của mình cho đối phương cắn, nhưng chờ đến khi Liêu Phong Dư thật sự đè lại bờ vai cậu, Liêu Kỳ Ninh vẫn có chút sợ hãi.

“Ưm .. anh... anh nhẹ... nhẹ thôi.”

“Ừm.”

Lòng bàn tay ấm áp vuốt ve tuyến thể mẫn cảm ở sau gáy, mãi đến khi tuyến thể chậm rãi tiết ra tin tức tố nhàn nhạt, Liêu Phong Dư mới cúi đầu xuống một chút, thử dùng răng nanh của chính mình thăm dò cắn nhẹ...

“A khoan đã! Anh! Chờ... chờ một chút...”

Tuyến thể của Omega thật sự vô cùng mẫn cảm, đời trước mỗi khi Liêu Phong Dư cắn xuống, Liêu Kỳ Ninh đều có cảm giác như linh hồn mình bị xé ra làm đôi, khiến cậu nhịn không được có chút sợ hãi.

Tim đập nhanh, Liêu Kỳ Ninh không nhịn được mà đem mình quấn chặt trong chăn, lúc sau mới rầu rĩ nói:

“Được rồi, anh cắn đi, nhớ là cắn nhẹ thôi đấy.”

Chẳng qua cắn nhẹ thì không đánh dấu được. Muốn đánh dấu được, răng nanh của Alpha phải đâm thật sâu vào tuyến thể mẫn cảm của Omega, giống như dùng một cây kim chọc vào bóng bay, trong phòng dần dần ngập tràn mùi tin tức tố.

Cả người cũng theo đó mà căng chặt lên, rõ ràng chỉ là cắn một cái mà thôi, Liêu Kỳ Ninh cảm nhận được tin tức tố của Alpha theo răng nanh mà cuộn trào xông vào thân thể mình, kɧoáı ©ảʍ lạ kỳ giống như kiếp trước chậm rãi gợn lên như có hàng trăm con kiến đang bò trong người cậu.

Đánh dấu tạm thời yêu cầu Alpha phải cắn Omega khoảng 10 phút, nhưng Liêu Kỳ Ninh lại cảm thấy thời gian như đã trôi qua rất lâu. L*иg ngực nóng rực của Liêu Phong Dư bao phủ cậu, làm Liêu Kỳ Ninh cảm thấy như mình thật sự là một con mồi đang bị cắn xé vậy.

Mãi đến khi đánh dấu xong, như thể sợ cậu đau, Liêu Phong Dư còn khẽ liếʍ một chút, làm Liêu Kỳ Ninh không kìm được mà run run.

“Anh ơi...”

Thẳng đến khi nghe tiếng nói nức nở của Liêu Kỳ Ninh, Liêu Phong Dư mới khôi phục lại lí trí, liếʍ liếʍ khóe miệng vẫn còn lưu lại chút kɧoáı ©ảʍ của mình, Liêu Phong Dư cảm giác được nội tâm mình đang vô cùng sung sướиɠ, nhịn không được mà ôm chặt Liêu Kỳ Ninh vào lòng.

“Anh ơi?”

Cả người bị ôm chặt, Liêu Kỳ Ninh do dự một chút, chần chờ một lúc mới hỏi thử:

“Anh cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”

“Rất tốt, cảm ơn em, Ninh Ninh à.”

Nhẹ nhàng thở ra, Liêu Kỳ Ninh cảm thấy cơn đau đằng sau cổ cũng đáng, vô cùng vui vẻ hỏi: “Vậy thì ngày mai anh có thể một mình đi học đúng không nào?”

Vẫn đang hạnh phúc ngập tràn ôm lấy Liêu Kỳ Ninh cọ cọ, Liêu Phong Dư thoáng khựng lại một chút, hơn nửa ngày sau mới không tình nguyện mà ừ một tiếng.

Dù sao hắn cũng hứa rồi.

Nhìn bóng dáng Liêu Kỳ Ninh rời đi, trong lòng Liêu Phong Dư có điểm mất mát, nhưng lại không giống như là vì phát bệnh, mà lại như có chút không thể chấp nhận cậu tách khỏi mình.

Xem ra đúng là có tác dụng thât, nhưng không biết vì sao, Liêu Phong Dư cảm thấy trong lòng mình có chút vắng vẻ, có chút không thoải mái lắm.

Thế nhưng sự kiện Liêu Phong Dư – một tên cuồng em trai vạn năm lại đi học một mình đã khiến cả trường bùng nổ, người người nhà nhà đều vô cùng kinh ngạc đứng xem. Nhưng vì bọn họ không có cùng đẳng cấp tinh thần lực với hắn, nên bọn họ cũng không ngửi được hương vị tin tức tố trên người hắn.

Chờ đến lúc sắp tan học, cảm xúc của Liêu Phong Dư vẫn rất ổn định, chẳng qua nhìn hắn có chút bồn chồn, gấp gáp như muốn thời gian trôi mau lên.

Reng reng reng.

Chuông báo tan học vang lên, Liêu Phong Dư ngay lập tức gọi điện cho Liêu Kỳ Ninh, nói hắn muốn đi tìm cậu.

Lẽ ra tác dụng của đánh dấu tạm thời phải được rất lâu mới đúng, thế mà hắn lại sốt ruột muốn đến đây tìm cậu, Liêu Kỳ Ninh có chút nghi ngờ, nhưng cũng chỉ nghĩ là hắn chưa quen thôi.

Có thể là do đã quen với việc chạy đến bên cậu, nên mới gấp gáp như vậy đi.

Chờ đến khi chính mình bị ôm chặt một cái, Liêu Kỳ Ninh có chút ăn không tiêu, càng cảm thấy Liêu Phong Dư giống như một chú chó lớn thích dính người.

Chẳng qua trước đây là chú chó lớn lo âu khi phải chia lìa, còn bây giờ là chú chó lớn nhìn có vẻ bình thường nhưng lại có chút bất thường.