Cảm nhận được lực ôm mình của Liêu Phong Dư, Liêu Kỳ Ninh nhận ra trong lòng đối phương đang bất an cùng sợ hãi đến nhường nào. Cái cảm giác tận mắt nhìn thấy người quan trọng nhất với mình chết đi, tất nhiên sẽ trở thành bóng ma to lớn đối với hắn.
Hắn sợ rằng đây chỉ là ảo ảnh sau khi mình chết đi, hoặc đây chỉ là một giấc mơ mà hắn mơ thấy. Chỉ khi ôm thật chặt người trong lòng, hắn mới có thể an tâm.
“Ninh Ninh….”
Lẩm bẩm một tiếng, Liêu Phong Dư ngẩng đầu, nhìn Liêu Kỳ Ninh ngoan ngoãn an tĩnh mà nằm trong lòng hắn, cảm xúc bất an cuồn cuộn của hắn mới chậm rãi tiêu trừ: “Xin lỗi em Ninh Ninh, anh không làm em sợ chứ?”
Lắc lắc cái đầu, Liêu Kỳ Ninh vẫn cúi đầu, tay tùy ý nghịch nghịch con vịt cao su, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Sau khi vô cùng cực đoan mà nhảy lầu tự tử, lại nhìn thấy Liêu Phong Dư cũng dứt khoát cùng kiên quyết mà chết theo mình, nói tâm tình của Liêu Kỳ Ninh không nhộn nhạo là nói dối. Chỉ là cậu cảm thấy rất hoang mang, mấy ngày nay nói là cố tình trêu ghẹo đối phương, càng nên nói là cậu đang không biết nên làm sao bây giờ.
Thời điểm khi cậu nhảy xuống từ trên tầng thượng bệnh viện, Liêu Kỳ Ninh cảm thấy mình rất ngốc. Kỳ thực những chuyện Liêu Phong Dư làm cũng không đến nỗi buộc cậu phải đi tìm đến cái chết, cậu lại nhất định phải giận dỗi, ép hắn cũng đi tìm đến cái chết.
Chứ Liêu Kỳ Ninh cũng biết, cậu chỉ cần ở bên Liêu Phong Dư là được, như vậy cậu vẫn là hoàng tử nhỏ được cưng chiều nhất nhà, nói không chừng bệnh tình của Liêu Phong Dư cũng dần dần mà tốt lên.
Nhưng là cậu vẫn không phục, cậu ghen ghét khi thấy mẹ nhường nhịn Liêu Phong Dư, cậu tủi hờn với cái tát của mẹ, cậu chính là muốn Liêu Phong Dư đừng mong được vui vẻ.
Vì cái gì, vì cái gì muốn cậu mất đi tự do, mất đi bạn bè, mất đi tất cả chỉ để cứu rỗi Liêu Phong Dư? Chỉ bởi vì…
Chỉ bởi vì hắn có bệnh, hơn nữa hắn lại là anh trai mình ư?
Cho nên bọn họ có quyền yêu câu cậu hy sinh tất cả?
Liêu Kỳ Ninh không hiểu, cho nên cậu rất hận, cậu hận Liêu Phong Dư, hận hắn vì cái gì muốn ép cậu như thế, hận đến nỗi dùng chính sinh mạng mình để đâm cho hắn một nhát dao.
Quá ngốc nghếch.
Đã chết một lần, Liêu Kỳ Ninh liền cảm thấy mình đôi khi như con chuột rúc vào sừng trâu (*) vậy, quá đỗi ngây thơ. Những ý tưởng lung tung, rối loạn đó của cậu, chỉ cần cậu cho Liêu Phong Dư một cơ hội, là mọi chuyện có thể được giải quyết thôi.
Lý giải: - Ý nói không hiểu được đạo lý tiến thoái, tự mình chuốc khổ.
Cậu cũng muốn có người quan tâm đến mình, muốn người thân có thể ở bên cạnh. Cậu là tưởng Liêu Phong Dư đã cướp đi tất cả những sự quan tâm lẽ ra là của cậu, thế nhưng bây giờ cậu mới phát hiện.
Có lẽ Liêu Phong Dư mới là người mãi mãi không bỏ rơi cậu, vĩnh viễn sẽ che chở cho cậu, cậu chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
Cuối cùng, cậu vươn tay ôm lấy cổ Liêu Phong Dư, mấy ngày nay Liêu Kỳ Ninh suy nghĩ rất loạn, rất nhiều chuyện đan xen lại với nhau, làm cậu có chút không biết làm sao.
Sự mê mang trong lòng khiến cậu không biết tiếp theo nên làm sao, chỉ theo bản năng mà ỷ lại Liêu Phong Dư, cái người làm cậu vô cùng an tâm kia.
(*) Truyện ngụ ngôn “Con chuột rúc vào sừng trâu”: Có con chuột chui vào trong sừng trâu không chịu đi ra ngoài. Nó cứ dốc sức liều mạng chui vào sâu bên trong. Sừng trâu bèn nói với nó: “Anh bạn, mời lui ra ngoài. Anh bạn càng đi vào trong, đường càng hẹp đấy.”Con chuột tức giận nói: "Hừ! Ta là anh hùng có chí thì nên, chỉ có tiến lên, quyết không lui về phía sau!""Nhưng mà có thể anh đã đi nhầm đường rồi!""Cám ơn anh." Con chuột vẫn cố chấp ý kiến của mình, "Cả đời này của ta cho tới bây giờ, đều sống mà thẳng tiến về trước, làm sao sai được chứ?”Không lâu sau, vị "Anh hùng" này đã buồn chết ở sâu trong sừng trâu mà nó rúc vào.