Chương 3

Giọng anh rể Giản Mục Xuyên khàn khàn, trộn lẫn sự không kiên nhẫn, hỏi cô: “Dính cái gì?”

“Lông…”

Một sự im lặng chết chóc lan rộng trong không khí.

Trần Trừng bây giờ chỉ muốn chết quắt đi cho xong, tối hôm qua âʍ ɦộ cô chảy nước, đè lên dươиɠ ѵậŧ cọ xát, vừa cọ vừa chảy nước, cuối cùng lêи đỉиɦ, sau đó không đổi chỗ, cứ vậy ngủ cả đêm, kết quả nước da^ʍ sền sệt từ từ khô lại, dính chặt vào lôиɠ ʍυ của hai người.

“Anh… anh rể, làm sao bây giờ?” Cô hoàn toàn choáng váng, không thể nghĩ được gì nữa, chỉ có thể vô thức cầu cứu anh rể.

“Dùng sức thì sao?” Anh hỏi.

Trần Trừng thử lại, lôиɠ ʍυ kéo nhau khiến cô đau đến mức đỏ mắt, nức nở nói: “Đau quá… hu hu hu…”

Giản Mục Xuyên đưa tay lên xoa cái trán đau nhức của mình, một lát sau mới vươn tay xuống sờ, khó nhọc sờ đến giữa hai chân hai người, sờ vào đám lôиɠ ʍυ dính chặt nhau, sau đó từng chút một tách nó ra.

Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông sờ soạng giữa hai chân hai người khó tránh khỏi sẽ chạm vào âʍ ɦộ Trần Trừng, Trần Trừng tách hai chân ra, mông hơi nâng lên, môi âʍ ɦộ căn bản không khép lại được, thỉnh thoảng còn bị tay anh rể chạm vào, khó tránh khỏi có cảm giác.

Cô cắn răng, cố nhịn không dám hé răng, nhưng chỉ một lát, vẫn không nhịn được nhỏ giọng rêи ɾỉ: “Ưm… ưm… a…”

Sắc mặt Giản Mục Xuyên càng lạnh hơn, giương mắt liếc cô một cái, nói: “Đừng lên tiếng.”

“Em… em…” Trần Trừng tủi thân lắp bắp.

Mặc dù cắn răng không lên tiếng, nhưng cảm giác truyền đến từ âʍ ɦộ không phải điều cô có thể khống chế, tay anh rể cọ môi âʍ ɦộ cô một hồi, khi chạm phải hộŧ ɭε của cô, âʍ ɦộ vẫn không tự chủ được chảy nước.

Có nước giúp dễ chịu hơn, lông của hai người cuối cùng không dính vào nhau nữa.

Mà lúc này, Trần Trừng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng anh rể đã cương cứng, dươиɠ ѵậŧ như con chim lửa kia vừa to vừa cứng lại vừa nóng đâm vào cô!

“Anh… anh rể…” Trần Trừng sợ hãi, không dám động đậy.

“Đứng lên đi.” Giản Mục Xuyên lạnh giọng nói.

Trần Trừng không dám trì hoãn một giây, đột ngột xoay người lăn sang bên kia giường.

Đến khi hai người mặc quần áo vào, cô nghe anh rể hỏi cô: “Tối hôm qua anh uống say, mở phòng nghỉ ngơi, chuyện sau đó là thế nào?”

Trần Trừng chọc chọc ngón tay, vô tội chớp mắt, cô cũng không biết chuyện là như thế nào, tối hôm qua rõ ràng cô tới chơi trai bao, sao lại chơi phải anh rể của mình rồi?!

Thật ra, chuyện chơi trai bao này nghĩ lại mà sợ, tối hôm qua Trần Trừng uống nhiều quá, ấm đầu, thế nên đồng ý với Chương Tiểu Mãn. Suốt cả quá trình làm đều là nhờ men say, hiện tại tỉnh táo, bảo Trần Trừng đi chơi trai nữa thì có đánh chết cô cũng không dám.

“Em… em cũng không rõ lắm… em cũng uống nhiều…” Trần Trừng không dám nói thẳng mình đến đây chơi trai. Nếu không qua cửa của anh rể, để chị cô biết có lẽ sẽ đánh chết cô.

Cô nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi vào số của Chương Tiểu Mãn, tối hôm qua Chương Tiểu Mãn mở phòng, cũng là cô ấy tìm người, chuyện sau đó thành ra như vậy, chắc chắn đã xảy ra lỗi ở phân đoạn nào đó.

Điện thoại vang lên một hồi lâu, đầu dây bên kia mới có người nghe máy, Chương Tiểu Mãn cũng say rượu, giọng như vịt đực: “Trần Trừng à, sao mới sáng sớm đã gọi điện vậy?”

“Chương Tiểu Mãn!! Tối hôm qua cậu đưa tớ vào phòng xong đã chạy đi đâu? Không phải cậu gọi…” Nói tới đây, cô vội vàng xoay người đưa lưng về phía anh rể, che miệng nhỏ giọng nói: “Không phải gọi trai bao cho tớ sao? Người đâu??”