Hạ chí là sinh nhật thứ 22 của Trần Trừng, tình cờ đoàn múa không phải biểu diễn nên một nhóm người do chị Lâm trưởng nhóm dẫn đến một câu lạc bộ cao cấp ở Kiều Thành để mừng sinh nhật Trần Trừng.
Trần Trừng còn trẻ đã đảm nhận suất diễn nữ chính trong đoàn múa, tất nhiên được cả nhóm rất cưng chiều, vô cùng nở mày nở mặt.
Trong bữa tiệc sinh nhật, mặc dù chị Lâm đã dặn dò mọi người đừng uống quá nhiều, nhưng vừa nhập tiệc, mọi người đều không kìm chế, Trần Trừng là chủ bữa tiệc cũng bị rót kha khá rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, như được trang điểm để lên sân khấu.
Cô gái này thường ngày khá ngoan ngoãn, khi say rượu lại rất ồn ào, ôm lấy chị em thân thiết của mình mà khóc, than thở mình ế hơn nửa năm nay mà vẫn chưa tìm được bạn trai mới.
“Ngày nào cũng tập múa, không có thời gian yêu đương.” Trần Trừng ôm cổ chị em thân thiết của mình là Chương Tiểu Mãn, bĩu môi phàn nàn, cái miệng đầy mùi rượu, nói sát vào bên tai Chương Tiểu Mãn: “Lâu rồi chưa được nếm mùi đàn ông, sắp đóng mạng nhện luôn rồi này.”
Chương Tiểu Mãn cũng uống say, một tay ôm chai rượu, một tay ôm Trần Trừng, to miệng nói: “Là… là do cậu khắt khe quá, cả đống người theo đuổi cậu, điều kiện tốt thế mà cậu chướng mắt hết.”
“Thèm vào, tất cả đều là kiểu con nhà giàu cà lơ phất phơ, cặn bã như Triệu Minh Nghĩa, tớ không thèm!” Trần Trừng giơ chén rượu uống một ngụm, nhỏ giọng lầm bầm: “Muốn làʍ t̠ìиɦ quá!”
Xung quanh là tiếng karaoke ầm ĩ, mọi người vừa nói vừa cười đùa, Trần Trừng ôm đầu lắc lắc, cảm thấy choáng váng, vừa định nói thêm gì đó, cô đã bị Chương Tiểu Mãn loạng choạng kéo dậy, nói: “Đi… đi, chúng ta ra ngoài nói.”
Trần Trừng không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Chương Tiểu Mãn ra ngoài, ra khỏi phòng bao, tiếng ồn bị cản bên trong, xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều. Chương Tiểu Mãn vừa kéo Trần Trừng đi về phía lễ tân vừa nói: “Tớ… tớ nghe nói chất lượng trai bao ở chỗ này rất tốt, chỉ là… giá hơi chát, có điều hôm nay là sinh nhật cậu, chị đây mời cậu chơi một lần!!”
“Chơi… chơi một lần???” Trần Trừng lắp bắp.
Lúc sau, cô vác cái đầu choáng váng, bị Chương Tiểu Mãn nhét vào một căn phòng nào đó, bảo cô chờ ở trong này, sẽ có anh chàng đẹp trai tới phục vụ cô. Trước khi rời đi, Chương Tiểu mãn còn dặn dò cô nhớ phải đeo bao.
Trần Trừng đang say rượu, ý thức mơ hồ, cô lảo đảo đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bò lên giường, vừa chui vào chăn bông mềm mại, lập tức cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Trần Trừng mơ hồ cảm giác được có ai đó vén chăn của cô nằm xuống, nghĩ thầm có phải trai bao Chương Tiểu Mãn gọi tới không? Im lặng kiểu này cứ như đang vụиɠ ŧяộʍ ấy!
Ý thức của Trần Trừng dần tỉnh táo lại, mặc dù cảm thấy chơi trai bao là không đúng, nhưng vì là lần đầu, cảm giác cũng rất kí©h thí©ɧ, chơi thì chơi đi, đâu phải là chưa từng ngủ với đàn ông đâu. Cô nghĩ thế rồi đưa tay sờ sang bên cạnh, quả nhiên sờ vào được thân hình đàn ông rắn chắn.
Dáng người anh trai bao này khá tốt à nha!
Bản thân Trần Trừng học múa, cơ thể rất dẻo dai, như một con rắn nước dễ dàng xoay người trong chăn quấn lấy người đàn ông.
Người đàn ông không có phản ứng gì, cả người đầy mùi rượu, hình như ngủ rồi. Trần Trừng khó chịu trong lòng, cảm thấy anh trai bao này không chuyên nghiệp chút nào, vừa nằm xuống đã ngủ, căn bản không dỗ dành cô gì cả.