Chương 4

Mà tối nay, cô sắp nghênh đón một đêm mà giấc mơ của cô trở thành sự thật.

Cô đỏ mặt thẹn thùng nhắm mắt lại, tưởng tượng Thẩm An sẽ cùng cô vượt qua một đêm kí©ɧ ŧìиɧ như thế nào.

Lúc cửa bị gõ vang, Trương Lan đang ngủ say, sau đó định thần lại mới phát hiện không biết mình đã ngủ thϊếp đi trên giường từ lúc nào, theo bản năng sờ soạng khóe miệng, xác định sau khi mình ngủ không có chảy nước miếng, sửa sang lại lễ phục trên người mình, xác nhận không có gì không ổn sau đó cõi lòng chờ mong mở cửa phòng ra.

Khóe miệng giương lên độ cong còn cứng ở trên mặt, lại nhìn thấy có hai người đứng ở cửa, Thẩm Văn đang đỡ Thẩm An say khướt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, cuối cùng vẫn là Thẩm Văn mở miệng nói chuyện trước, mấy lời nói ra mang theo thái độ tức giận nói: “Em còn định đứng đơ ra đấy đến khi nào?"

Lúc này Trương Lan mới định thần lại, a một tiếng kinh ngạc che miệng nói câu xin lỗi, sau đó lui về phía sau một bước tránh ra một chút, thuận tiện giúp Thẩm Văn đỡ Thẩm An vào phòng, Thẩm An chỉ là đi ngang qua bên cạnh cô, cô đã ngửi thấy một mùi rượu nồng đậm, cũng không biết uống bao nhiêu mới say thành cái dạng này, trong ấn tượng của cô, Thẩm An cũng không phải là một người có tửu lượng tốt lắm.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi hơi oán trách những người đã mời rượu kia, biết rõ hôm nay là ngày họ kết hôn, còn rót cho chú rể uống nhiều rượu như vậy làm gì?

Sau khi Thẩm Văn và Thẩm An tiến vào, cô cũng đi theo phía sau hai người, đỡ Thẩm An nằm trên giường đỏ thẫm, sau đó lo lắng nhìn người đàn ông say bất tỉnh nhân sự trên giường, quay đầu nói một câu cám ơn với Thẩm Văn: “Anh, tối nay thật sự làm phiền anh rồi!"

“Không sao, chuyện nên làm mà!” Thẩm Văn thản nhiên trả lời.

Ngay khi cô chuẩn bị đứng dậy đi chuẩn bị chút nước nóng lau mặt cho Thẩm An, cô quay đầu nhìn thấy Thẩm Văn đứng bất động tại chỗ, sau đó thuận miệng hỏi: "Anh, anh vẫn chưa đi sao?" sau đó lại cảm thấy lời này của mình nói không đúng, hắn đưa chồng về phòng giúp cô, nhưng lời này của cô giống như là muốn đuổi người đi vậy, cuống quít muốn giải thích, "Không phải... À ờm, anh à, ý của em cũng không phải là muốn đuổi anh đi đâu..."

Vì thế cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của người đàn ông, sau đó xấu hổ mỉm cười, nghiêng đầu, cảm thấy cũng không nhất định là cô có vấn đề, dù sao làm gì có anh chồng nào mà cứ đứng suốt trong phòng của em dâu mà không chịu đi đâu?