Hai người đang trò chuyện. Bỗng có một vị khách vẫy Hải Thi nhờ điều gì đó. Hải Thi gật đầu rồi đi ngay không kịp nói với
Thủy Tiên. Khách thưa dần, họ xuống bên dưới trở về phòng của mình. Thủy Tiên nghe da mình mát lạnh.
Một con gió lạnh ùa tới làm cô rùng mình. Bên dưới
là thành phố muôn vàng ánh sáng đủ màu hắt lên sáng rực. Tóc bay quấn
lấy cổ. Thủy Tiên vuốt lấy vuốt để cố giữ tóc khỏi bay quấn mắt. Cô đành quay lại đê ôm gọn mái tóc buông dài của mình. Chợt Thủy Tiên sững
người, cô nghe có tiếng khóc nho nhỏ bên tai.
– Hư hư ... hư hư ... hừ hừ ...
Tiếp theo là tiếng rên phía sau tàng cây:
– Ối ... lạnh quá ... lạnh quá ... cho tôi ăn ... tôi đói quá.
Thủy Tiên chạy lại nhìn sau tàng cây không thấy gì
cả. Cô đảo mắt quanh quất và chợt há hốc mồm, tay chân tê cứng khi thấy
bà nội cô, cụ An đang ngồi vắt vẻo trên thành lan can phía sau là bức
tường ... bà đung đưa hai chân nhìn cô cười nói gì đó. Cô không nghe rõ
nhưng thấy bà nhếch miệng, tay vẫy vẫy. Bà nội gọi cô lại. Thủy Tiên
muốn khuỵu xuống cô bám vào lan can cầu thang lùi dần, lùi dần ... Ðụng
bức tường bên dưới bị hụt chân Thủy Tiên té nhào. Cô bật dậy chạy về
phòng ông Tính gọi cha rối rít, mặt cắt không còn giọt màu, nói không ra hơi. Ông Tính biết là có chuyện ... Lấy nước cho cô uống, những Thủy
Tiên đã ngã vật ra bất tỉnh tự lúc nào.
Sau hai lần gặp bà nội theo kiểu đó Thủy Tiên xa sút tinh thần. Cô gầy guộc đi. Ông Tính sợ quá bàn với bà Thủy:
– Thủy Tiên lại gặp bà nội nó. Chắc mình phải mời thầy về trấn hồn ma mới được.
– Ông làm như vậy mẹ sẽ buồn.
– Nhưng bà đâu có thương mình. Nếu thương sao không để con cháu làm ăn mà cứ quấy phá. Tôi đâu có bất hiếu, nhưng mẹ quá đáng. Thằng Cón nó hại mẹ chứ đâu phải chúng ta. Bà nghĩ xem lại có đúng không?
Bà Thủy gật đầu:
– Ừ! Tôi cũng không biết làm sao. Bà rất thương Thủy Tiên mà luôn làm cho nó sợ. Hay bà định gọi Thủy Tiên ...
– Bà đừng có nói bậy ... Ông Tính sợ bà Thủy nói gở gạt ngang. Tôi phải cùng với Khải Trọng tìm cho ra nguyên cớ chuyện này, không được nói xàm nghe chưa? Bà phải dấu kín nếu vỡ lỡ thì công việc làm ăn của mình không có chiều suôn sẻ đâu?
– Tôi biết nhưng lo cũng phải lo. Sắp đến ngày đính hôn của Thủy Tiên mà nó luôn gặp buồn phiền thật tội. Hay là mình bán quách cái khách sạn này đi.
Ông Tính lắc đầu nguầy nguậy:
– không được chính vì đây là kỉ niệm cả đời mẹ và tôi làm lụng. Tôi không dám cho hoặc đổi cho chú Tư của Thủy Tiên vì nó không biết giữ của, nó phung phí. Cái biệt thự này vào tay nó chỉ có mấy ngày là xong. Còn cái khách sạn này vào tay no vung vãi chỉ một thoáng là hết.
– Lúc này ông thấy chú ấy làm gì?
– Tôi không biết, nhưng nghe nói nó đủ tật xấu hút, chích, cờ bạc hoang đàng cửa nào có ... tứ đổ tường ... mà cái gì còn được trong tay thằng ấy.
– Nhưng ông và chú ấy là anh em. Không lẻ ông bỏ chú ấy. Bà Thủy nói nhỏ.
– Tôi muốn bà đừng nhắc tới thằng đó. Không chừng vụ này có âm mưu của có cũng nên ... Ông Tính nói một hơi.
– Vụ này? bà Thủy tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Thôi bà không biết đâu? Chuyện này tôi và bạn của Thủy Tiên sẽ lo.
– Ðược tôi đi đây.
Ông Tính gọi với theo:
– Bà nhớ chuyện này phải giữ kín không được lộ ra ngoài nghe chưa?
– Tôi nhớ rồi.
Bà Thủy bước đi vội vã. Ông Tính ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Chuyện xảy ra trong tháng nay khiến lòng dạ ông không yên. Ông cảm thấy bực bội ...tin hay không tin cái huyền hoặc ấỵ .... Ông Tính ra lệnh giấu kín chuyện này ở đây, chưa người dân nào bên ngoài hay biết khách sạn có ma. Nhưng ông lo nếu nó lại xảy ra, thì giấy mà làm sao gói được lửa. Ðúng rồi có một người cũng không tin có chuyện ma giống như ông ... Người đó là Khải Trọng. Ông mong đám cưới thật nhanh để ông giao khách sạn này cho vợ chồng Thủy Tiên. Không biết Khải Trọng có nghĩa như ông không. Vậy mà bây giờ tinh thần Thủy Tiên bất ổn. Ông Tính vô cùng lo sợ. Suy nghĩ, trăn trở ông cho gọi Khải Trọng đến gặp ông.
– Khải Trọng cậu có biết chuyện gì xảy ra nữa không?
– Dạ không!
– Thủy Tiên lại nhìn thấy bà nội của nó. Cậu có dám cùng tôi rình xem tìm ra bí mật chuyện này không?
Khải Trọng cười tươi:
– Bác hình như không tin vào những chuyện đồn nhảm.
– Ừ! Tôi cũng không tin lắm, nhưng đó không phải là tin đồn nhảm mà chính mắt Thủy Tiên nhìn thấy mới lạ chứ. Cháu có tin không?
– Tin điều gì?
– Khách sạn này có ma.
– Cháu cũng không biết. Cháu đang ao ước nhìn tận mắt ... Lúc đó mới kết luận có hay không.
– Cháu cũng giống bác ...
Ông Tính cười to tay bắt mặt mừng, quả là ông đánh giá không sai anh chàng này được việc đấy. Ngẫm nghĩ một lúc rồi ông Tính tiếp:
– Bác sẽ giao cho cháu việc giúp đỡ Thủy Tiên, đừng để cho con bé đi một mình. Bác thấy hiện giờ tinh thần nó sa sút. Cháu rán an ủi nó giùm bác.
– Ðó là nhiệm vụ và vinh dự của cháu mà bác.
Ông Tính gọi Trọng đến bàn rồi nói:
– Cháu thấy có được không?
– Dạ tùy bác, làm sao ổn thì thôi. Còn cháu cũng đã có cách riêng của mình.
– Vậy ư? Còn chuyện cưới xin cháu tính thế nào?
– Vẫn đúng như bàn trước đây bác ạ!
Ông Tính cười vui vẻ:
– Bác mong có người lo cho Thủy Tiên sớm sớm. Chớ để tình trạng này hoài bác lo lắm cháu ạ.
– Bác dạy chí phải, con xin nghe theo.
Hai người đang nói chuyện tâm đắc. Khải Trọng định chào ông Tính đến theo Thủy Tiên thì Ly Ly hớt hơ hớt hải chạy vào:
– Dạ thưa ông chủ, ông ra mà xem.
– Chuyện gì vậy Ly Ly?
Ly Ly cắn môi vẻ mặt lo lắng:
– Lúc nãy con vừa ra khỏi phòng karaoke có người hét lên thất thanh khi đang hát. Họ cũng nhìn thấy một bà cụ như Thủy Tiên. Cô ta tả bà cụ miệng móm mém, tay chân run rẫy. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào mắt chớp lia lịa sáng rực như mắt mèo. Móng tay của cụ dài như vuốt hổ. Họ sợ lắm.
– Rồi cô nói sao?
– Dạ tôi bảo không sao, ở trong khách sạn này có một bà cụ già ăn xin ... Bà ấy không hại ai đâu? Xem ra họ chẳng tin.
– Lại một cụ già ... lạ quá ... Tại sao bà cụ cứ lãng vãng ở khách sạn để nhát phụ nữ. Bực thật.
– Bây giờ ta phải làm sao hở bác?
Ông Tính cũng bối rối như Ly Ly và Khải Trọng:
– Chúng ta mau tìm cách cứu vãn tình thế. Cậu mau đến phòng karaoke xem trước.
Ly Ly kéo mạnh cánh tay Khải Trọng:
– Thôi đi lẹ đi anh, kẻo bọn họ bỏ về hết.
Ông Tính tất tả bước nhanh ra ngoài. Ông quên để ý có một người bước chân theo ông ở phía sau lưng.
Việc ông Tính mời thầy Bảy pháp sư nổi tiếng trừ ma đến trấn hồn mà bà cụ chỉ có gia đình ông biết. Vậy mà chỉ một ngày sau đó đã có tin đồn là khách sạn Thủy Tiên là khách sạn ma ... làm cho mọi người xôn xao. Ông Tính phải phân bua với mọi người là mời thấy về trị bệnh cho ông.
Thầy Bảy sau khi trừ ếm dán mấy miếng bùa yêu ở cửa ra vào phòng của Thủy Tiên, nơi cửa ngõ hành lang ... Ông ra yên chí ra về và hứa chắc là đã trừ xong ma quỷ.
– Ma quỷ nào mà vào tay thầy Bảy thì phải chết.
Ông ta cúng bái rất lâu. Hát những câu quái dị, thầy Bảy còn căn dặn Thủy Tiên giữ lá bùa ông cho và đặt ở đầu nằm sẽ được yên vui trong nhà.