gậy... Tay bà nhăn nheo, một tay ngoắt ngoắt vẫy vẫy như gọi Thủy Tiên
mở cửa cho bà vào.
Thủy Tiên nhón chân lên nhìn kỹ. Mọi người thấy làm lạ. Máy vẫn hát, màn hình vẫn chiếu... Thủy Tiên nhìn chăm chăm vào cửa kính. Ðúng là bà nội. Trời ơi! Bà nội còn sống... Mắt bà nhìn cô đăm
đăm, miệng bà mấp máy như bảo cô điều gì đó. Bà còn sống hay là hồn ma
hiện trước mắt cô. Thủy Tiên nhìn miệng bà mấp máy, mắt bà chớp chớp.
Máu cô như đặc lại vì sợ, miệng rú lên khi thấy bà lão như định gỡ cánh
cửa ra:
– Trời ơi! Ma...
Hét lên một tiếng, Thủy Tiên từ từ khụy xuống ngất
đi trước bao cặp mắt đấy ngạc nhiên của đám bạn. Khải Trọng vội vã chạy
đến ôm xốc Thủy Tiên lên.
Nhà Thi cũng vội vã chạy theo anh đưa Thủy Tiên về phòng của cô. Ly Ly hoảng hốt nhìn Hoàng Anh đang tắt màn hình cô hỏi nhỏ:
– Lúc nảy anh có nghe Thủy Tiên nói gì không?
– Hình như cô ấy gặp ma.
– Chắc cô ấy bị bệnh quá. Ma có gì ở đây!
Hoàng Anh hỏi Ly Ly:
– Cô có sợ ma không? Í mà quên cô với ma là dòng họ mà?
– Anh nói sao? Ly Ly đang suy nghĩ về chuyện của
Thủy Tiên. Cô chạy ra bên ngoài nhìn quanh quất. Tất cả đều vắng lặng.
Các căn phòng đều đóng kính.
Ly Ly hơi sợ sợ. Cô chạy vội vào phòng Karaoke,
Hoàng Anh đã ra khỏi từ lúc nào. Cô hoảng quá xách ví chạy băng đi tìm
mọi người, từ trong ngõ một hành lang cô chạm phải một bà già. Cả hai
ngã lăn kềnh ra.
Ối! Trời ơi.
Ly Ly chưa kịp hoàng hồn thì bà già đã bò dậy và biến mất sau cánh cửa đóng kín im ỉm phía sau lưng cô.
– Trời ơi! Ma... ma...
– Sao, cô gặp ma rồi hả? Hoàng Anh cười nham nhở nhìn bộ dạng của Ly Ly.
Chân cô bị trầy rướm máu. Cô đi cà nhắc. Tóc tai càng bù xù hơn. Miệng Ly Ly mếu xệch:
– Anh ác lắm. Tự dưng bỏ tôi một mình. Tôi vừa chạm phải...
– Người chứ gì?
– Sao anh biết?
– Thì đây là khách sạn chỗ nào mà không có người.
Cô làm gì mà giữa ban ngày ban mặt lại hét lên ma... ma... thật khó coi. Lúc nãy tôi tưởng cô họ hàng với ma nên để cô ở lại tâm tình với nó...
Nào dè cô nhát như thỏ mà bày đặt dữ... Sợ chưa?
Ly Ly xoa xoa chỗ đau:
– Anh đền đi! Chân tôi trầy hết rồi. Công tôi châm
chút bao ngày... bây giờ làm sao? Ư! Lúc nãy anh mới bảo tôi là quỷ phải không? Quỷ nè... Quỷ nè!....
Vừa nói Ly Ly vừa đấm túi bụi vào lưng Hoàng Anh, anh nhăn mặt:
– Nè! Không giỡn nữa, lúc nãy tôi nghe cô hét lên cái gì vậy?
– Ma! Tôi thấy rõ ràng một bà lão đυ.ng tôi té nhào. Tôi chưa kịp nhìn kỹ do đau quá, quay lại thì bà ấy biến mất sau cánh
cửa này.
Hoàng Anh lẩm bẩm:
– Lạ thật... Lạ thật... Lúc này Thủy Tiên bất tỉnh không phải cô ấy bệnh...
Mình nghe cô ấy hét lên:
Ma... ma...
– Anh lẩm bẩm cái gì vậy. Quỷ ám anh à? Tôi gặp ma chứ anh có gặp ma đâu mà bị nó hớp hồn.
– Cô ăn nói cẩn thận... Hình như ở khách sạn này có ma thật. Nó kìa...
Hoàng Anh vừa nói vừa chỉ rồi bỏ chạy. Ly Ly hoảng hồn không thấy gì cả cũng chạy theo anh té khói.
Thủy Tiên mơ màng, đầu óc quay cuồng, tâm trí lộn
xộn điên đảo... Cô đã bắt gặp bà nội, bà nắm tay cô kéo đi... Lúc đầu
Thủy Tiên sợ hãi không chịu đi theo... Cô không dám nhìn bà nội:
– Bà nội đây mà, bà không hại cháy đâu? Lại đây bà thương.
Bà đứng yên trên thảm hoa chi chít những bông hoa
như chiếc l*иg đèn tí xíu treo lủng lẳng đủ màu sắc. Trông bà rất đẹp
như một nàng tiên, bà vẫy vẫy gọi cô:
– Theo bà đi chơi nhà Thủy Tiên... Theo bà...
Tiếng bà thanh thanh, bà lướt đến gần giơ tay cho
cô nắm. Thủy Tiên như bị thôi miên, cô bước từ từ lên thảm hoa. Khoái
chí vì hoa đẹp dưới chân, vì đi trên tấm thảm bay khắp thế gian cùng bà
tiên. Thủy Tiên sung sướиɠ. Cô chợt ngẩng lên bà tiên đẹp biến mất tự
bao giờ, trước mắt cô là một bà lão hình dạng xấu xí, mặt mày hung ác,
một mụ phù thủy hay quỷ dạ xoa. Thủy Tiên lại hét lên:
– Bớ... người ta. Cứu... cứu tôi...
Chân đạp đành đạch vào thành giường. Thủy Tiên ú ớ lăn lộn làm mọi người vây quanh thất kinh. Bà Thủy ôm con mà lắc:
– Thủy Tiên... Thủy Tiên con làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi con!
Thủy Tiên bật dậy ngơ ngác:
– Con đang ở đâu đây hở mẹ?
– Ở nhà của mình. Con làm sao vậy hở Thủy Tiên?
Thủy Tiên ngơ ngác hết nhìn mẹ lại nhìn cha. Ông Tính lo lắng:
– Sao đang hát vui vẻ con lại ngất xỉu. Con bị bệnh à? Không nói... để cha mẹ gọi bác sĩ trị cho con. Từ nhỏ đến giờ có khi nào con bị ngất đâu.
Xung quanh là Hoàng Anh, Ly Ly, Khải Trọng và cả
Hải Thi đều tỏ vẻ lo lắng... Nhìn họ, Thủy Tiên chợt nhớ lại. Cô kể lại
điều mà mình đã nghe thấy lúc nãy:
– Con đang hát, bà nội đứng ngoài cửa vẫy con. Con thấy nội hiển hiện như đang còn sống.
Ông Tính lẩm bẩm hỏi đám bạn Thủy Tiên:
– Các cháu có trông thấy không?
– Dạ! Không.
– Có lẽ Thủy Tiên bị bệnh thì phải?
Thủy Tiên lắc đầu:
– Cha ơi! Con không có bệnh, con thấy bà nội rõ
ràng, da bà nhăn nheo, tóc bạc trắng, đôi mắt nhìn con đăm đăm, tay bà
vẫy vẫy... À miệng còn mấp máy...
Hình như bà bảo con mở cửa cho bà ấy vào.
– Thật ư? Chẳng lẻ nào...
Mẹ Thủy Tiên lẩm bẩm. Ông Tính nạt:
– Em nói nhảm gì vậy? Anh không tin là có ma. Thời đại này rồi ai mà tin ba cái chuyện nhảm nhí ấy. Vả lại...
Ông Tính ngưng bặt, ông đang tính toán điều gì thì phải. Mắt ông lúng liếng nhìn quanh như sợ ai thì phải... Ông cười nói lớn:
– Các cháu à! Chắc là Thủy Tiên bị bệnh rồi. Cậu
Khải Trọng mau đi gọi bác sĩ về đây giùm bác để lâu nguy hiểm... Bác
nghĩ chuyện này không có gì đâu?
Thật ra chắc là Thủy Tiên bị ám ảnh...
Khải Trong hỏi vẻ ngơ ngác:
– Aùm ảnh điều gì hở bác?
– Thì chuyện gia đình mà...
– Nhưng bác ơi! Con tin là có ma...
Ly Ly nãy giờ nghe Thủy Tiên kể, cô bán tín bán nghi nên lên tiếng:
– Hử! Cháu nói sao?
– Thưa bác cô ấy thấy gà hóa cuốc đấy. Ðừng tin. Hoàng Anh xen ngang.
Ly Ly xô anh ra làm Hoàng Anh chới với suýt ngã:
– Lúc nãy cũng tại cái anh quỷ này mà con phải đυ.ng bà ấy... đúng rồi giống bà già mà Thủy Tiên kể. Mọi người xô chạy theo
Thủy Tiên. Hoàng Anh tắt máy, con và anh ấy cải nhau, Hoàng Anh bỏ đi,
nhìn phòng karaoke vắng ngắt, con liền chạy ra ngoài đυ.ng một người. Ðây chân con còn rướm máy nè...
Bà Thủy chăm chú lắng tai nghe:
– Con gặp tận mắt ư?
– Con nhìn thấy kỹ người đó không?
Mọi người hỏi dồn. Có tiếng cười cợt:
– Ma mà đυ.ng được à? Xạo ghê!
– Cái gì mà xạo? Tôi không bảo đó là ma nhưng vừa
lồm cồm bò dậy định xin lỗi bà ấy thì bỗng dưng bà đã biến mất ngay sau
bức tường trước mắt tôi, làm sao mà tôi không sợ cho được.
Bà Thủy nhìn ông Tính đăm đăm vẻ lo sợ:
– Không lẽ mẹ còn giận chuyện cũ hở anh?