Bãi biển Thùy Dương xanh rì, dưới hàng liễu rũ là
một con đường thẳng tắp chạy dài từ biển lên một ngọn đồi nhỏ. Người
khách lạ nhìn quanh lẩm bẩm:
– Ðúng là đây rồi mà! À. Khách sạn Thủy Tiên...
– Bé ơi! Làm ơn cho cô hỏi.
Chú bé bán vé số nhanh nhẩu:
– Cô hỏi chi ạ?
– Bé có biết khách sạn Thủy Tiên đâu không?
– Ðằng sau trái đồi này. Nhưng cô đến đó làm gì?
– Có chuyện.
– Chuyện gì?
– Cô dự sinh nhật của người bạn.
Chú bé liến thoắng:
– Hình như cô ở xa đến?
Cô gái cười xoa đầu chú bé:
– Cháu thông minh quá!
– Nè! Cô mua giùm cháu ít tờ vé số. Cháu tiết lộ cho cô bí mật này.
– Cái gì mà bí mật? Ở đâu?
– Thì cô mua giùm rồi cháu mới nói...
Nhìn vẻ trẻ con của chú bé, cô gái vui vẻ cầm lấy xấp giấy số của cậu bé, rồi mở ví trả tiền. Chú bé cười rối rít:
– Cô đến đó ở lâu không? Cháu nghe đồn ở đó có ma đấy. Ghê lắm!
Cô gái mở to mắt:
– Có chuyện ấy ư? Ai nói mà cháu biết...
– Thôi cô đi đi... Có người nói cho cháu biết mà.
Cô gái ngẩn người một tí, quay nhìn biển xanh, con
đường thật đẹp. Bóng chú bé đã mất hút. Gỡ cặp kính to đen ôm lấy khuôn
mặt thon thả ra, nàng xách vali đi vòng qua bên kia đồi. Bên trên nắng
đã rãi vàng nhuộm lá cây một vàng vàng óng ánh. Mới sáng mà trời đã lên
cao báo hiệu một ngày nắng gắt.
... Biệt thự Thủy Tiên, một khách sạn to lớn sừng
sững trước mặt. Cô gái đi nhanh vào bên trong. Khách khứa khá đông. Cô
dõi đôi mắt tìm người quen:
– Ôi! Hải Thi bạn mới đến...
Cô gái Hải Thi cười lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp non tơ, làm mọi người chú ý:
– Thủy Tiên tôi tìm bạn mệt muốn phờ râu luôn hà. Nhà thì to nhưng ẩn sâu phía sau đồi nên...
– Khó tìm phải không? Mình không biết sao lúc ấy bà nội mình không cho xây quay ra biển thì đẹp biết dường nào. Bà ấy lại
đem tuốt lên đây... Nhưng...
Cô gái ngắt lời Thủy Tiên:
– Nhưng ở đây mình thấy nó thơ mộng hơn đấy.
Hải Thi lại cười thật hồn nhiên; Thủy Tiên kéo tay bạn đi:
– Thôi vào đây nhập tiệc kẻo trễ rồi Hải Thi. Xong
xuôi chiều nay chúng ta đi hỏi nhà, còn nhiều điều...tâm sự.... cho bạn
nghe nữa mà.
– Ừ!
Ðưa bạn vào trong, Thủy Tiên quay ra cùng ông Tính
mời khách khứa dự tiệc. Rượu Champagne nổ giòn. Mọi người nâng ly. Khải
Trọng cười to:
– Xin mời nữ chủ nâng ly chúc mừng.
Thủy Tiên thật xinh đẹp trong bộ đầm voan vàng óng
ánh. Trông cô như một nàng tiên xinh xắn, nhẹ nhàng lướt trên tấm thảm
nhung. Cô phùng má gắn lấy hơi... Mọi người cười vang. Ông Tính đi tới:
– Xin mời... xin mời...
Ông cất lời trịnh trọng:
– Ðây là Thủy Tiên, ái nữ của tôi vừa tròn mười chín cái xuân xanh...
Khải Trọng bước đến thận trọng đứng bên ông Tính:
– Thưa bác con xin mừng cô Thủy Tiên trước. Ðây là quà của con tặng Thủy Tiên.
– Thủy Tiên con nhận đi.
Thủy Tiên e ấp nhìn Khải Trọng thật trìu mến:
– Cám ơn anh.
Hoàng Anh la lên:
– Ê! Khải Trọng tặng quà gì cho cô ấy. Mau mở ra xem đi. Có phải là quà cưới không? Ðừng có giấu tụi này nha.
– Anh đừng có vô duyên quá vậy Hoàng Anh. Ai đời lại đi xem quà của người khác.
Hoàng Anh quay lại chỗ phát ra tiếng nói:
– Thì ra là cô... Ở đây tôi cũng gặp cô... đã không ưa mà gặp hoài.
Một cô gái ăn mặt thật model kiểu Hàn Quốc, tóc tai bù xù, nét mặt rạng rỡ, kênh kiệu:
– Xí! Bộ tôi thích gặp anh lắm hả! Cái mặt thấy ghét.
– Ly Ly! Một chút tôi cho cô về bộ. Coi ai thấy ghét cho biết.
– Xì! Tôi nhờ anh Khải Trọng đưa về, cần gì cái bản... bản mặt của anh, hảm tài...
– Cô... cô... cô nhớ à nghen.
Hoàng Anh tức tối, nói lắp làm mọi người phì cười. Thủy Tiên vội ngăn ra:
– Thôi mấy bạn vào đây chúng ta cùng hát Karaoke nha. Ðừng có cãi nữa mà.
– Ừ! Ði liền.
Ly Ly nhảy chân sáo vào phòng Karaoke trước, có tìm một chỗ ngồi vắt vẻo... Mọi người vào yên vị, Hoàng Anh liếc xéo Ly Ly. Thủy Tiên kéo Hải Thi vào giới thiệu với mọi người:
– Ðây là Hải Thi bạn của mình. Cô ấy vào đây giúp mình trong việc quản lý khách sạn này.
Hoàng Anh cười bước đến giơ tay định bắt tay Hải
Thi, liền bị Ly Ly ném chiếc bánh bông lan có dính kem vào tay nghe
cái...bộp... làm anh cụt hứng:
– Hân hạnh được làm quen...
– Xí! Thấy người đẹp là tươm tướp ngay. Cái thứ...
– Thứ gì! Tôi không chọc ghẹo cô à nghen.
– Chọc tôi để tôi đánh anh... nhừ như cái mền...
– Con gái gì mà dữ như bà chằn. Hở là động tay động chân... Tôi đảm bảo cô sẽ bị...ống chề..., ai mà dám cưới sư tử Hà Ðông về nhà có ngày...
Ly Ly nhảy xuống đất đứng chống nạnh hai tay, trừng mắt nhìn Hoàng Anh, tay ngoắt ngoắt:
– Này! Nói đã chưa... tính hạ uy tín tôi trước mặt người khác hả. Có ngày làm sao?
Hoàng Anh đứng im như trời trồng chỉ có đôi mắt là chớp lia lịa. Bỗng Ly Ly quay sang kéo Nhã Thi đến ngồi cạnh cô:
– Chị Nhà Thi dễ thương quá. Chị đừng có chơi với anh chàng...madman ấy, anh ta bị tế giếng hồi nhỏ đấy.
Mọi người cười ồ lên. Thủy Tiên chen vào:
– Thôi chúng ta hát đi.
Ly Ly đề nghị:
– Thủy Tiên ơi bạn khai mạc trước đi.
– Nhã Thi hát với mình bài gì đi.
– Bài...Mùa thu lá bay... hay lắm. Hoàng Anh lên tiếng đề nghị.
– Xời ơi! Xưa như trái đất, cổ lỗ như vạn lý tường thành, còn bài nào cũ hơn nữa không ông trời!
Ly Ly kéo dài giọng châm chọc Hoàng Anh. Khải Trọng cười:
– Thôi Thủy Tiên...khai vị.... đi em.
– Tất cả lặng im đi.
Thủy Tiên chờ nhạc, cô đứng lên, bước tới gần màn
hình, cô bắt đầu hát bài hát cô yêu thích. Chất giọng trong veo, Thủy
Tiên hát say sưa bài Phố Hoa:
Nụ hoa thắm những giọt sương ban mai, nhìn làn mây
trắng đang nhẹ trôi chân trời. Thênh thang phố hoa nắng vừa lên bối rối. Anh đi với em dưới trời hoa anh hởi.
Nụ hôn đó những lời yêu mê say. Là mùa xuân mãi mãi chỉ cần em bên người. Ðôi khi hờn ghen đôi khi giận nhau vu vơ. Nhưng
trong lòng em con tim tình yêu trao anh...
Thủy Tiên vừa hát cô vừa nhảy nhịp nhàng theo điệu
nhạc. Bước chăn thoăn thoắt, Thủy Tiên để hết tâm trí vào tiếng nhạc
mượt mà. Mọi người nhìn theo bước chân cô lướt trên sản gạch thán phục.
Thủy Tiên bước đến gần màn hình vừa nhảy vừa hát:
– Một ngày nắng rơi hồng má em cười. Em như nàng tiên bao câu chuyện xưa giống ước mơ. Một lời nói...
Tiếng hát bỗng im bặt. Thủy Tiên đứng khựng lại,
chiếc micro trên tay cô rơi xuống sàn nhà đánh...bốp... một tiếng... Qua khung cửa kính, cô thấy một bà già từ phòng đối diện chống gậy đi tới.
Bà lão mặc bộ đồ sẫm màu đen. Ôi bộ đồ màu đen... Sao giống bà nội của
mình. Một luồng điện chạy dọc sống lưng làm Thủy Tiên bủn rủn. Cô sững
người nhìn trân trối qua khung cửa, bà lão vẫn đi tới gần hơn, mái tóc
bà bạc trắng lơ thơ mấy sợi. Ôi! Thật lạ tóc bà xỏa dài xuống tới đất.
Bà run rẩy đứng ngoài cửa sờ soạng, rờ rẫm trên tấm kính, một tay chống