Chương 7
Hạo Phong nằm trên thảm cỏ lòng đang rối bời. Bất kể lúc nào cậu cũng nghĩ đến cô gái ấy. Người con gái có nụ cười ấm áp và khuôn mặt đáng yêu.
“Bảo Ngọc? Viên ngọc quý ư? Giống ngọc chưa mài hơn!”
Hạo Phong bật cười. Cô ấy và Hạo Linh là hai người quan trọng với cậu nhưng Ngọc cũng khác Hạo Linh. Vị thế của cô ấy trong lòng cậu khác Hạo Linh!
“Đồ ngốc này! Sao cô cứ xuất hiện trong đầu tôi vậy?”
Cậu vò rối tung mái tóc khẽ thở dài.
Boong… boong.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên. Từ trên cao xuất hiện một chiếc bóng màu đen.
“Phượng hoàng đen.”
Hạo Phong lên tiếng từ đằng sau xuất hiện một chiếc cánh màu đen liền bay tới ngọn cây.
“Lâu rồi không gặp.”
Minh Vỹ nở một nụ cười buồn nhìn Hạo Phong.
“Trịnh – Minh – Vỹ!”
Cậu gằn từ chữ ánh mắt tóe lửa nhìn người con trai mang bộ cánh rơi trước mặt mình.
“Cậu vẫn nghĩ tôi gϊếŧ Hạo Linh sao?”
“Cậu biết rồi còn hỏi!”
“Nhưng tôi… được rồi, cậu nghĩ thế nào tùy cậu.”
Minh Vỹ cười một cách khó hiểu. Suốt mười năm qua dù cậu có giải thích thế nào Hạo Phong cũng sẽ không tin cậu đâu.
“Cậu đã gây ra mọi chuyện?”
Nghĩ đến vụ tấn công ở khu rừng Hạo Phong lạnh lùng lên tiếng.
“Bắt buộc!”
“Xem ra chúng ta lần nữa trở thành kẻ thù rồi!”
Cậu liếc nhìn Minh Vỹ một cái rồi bay đi. Cậu ghét phải nói câu này với người từng là bạn cậu.
Minh Vỹ buồn bã nhìn theo bóng Hạo Phong.
“Tôi thật sự không gϊếŧ Hạo Linh.”
-----------------------------------------------
“Nè nghe tin gì chưa?”
Lam hớt hả chạy đến chỗ tôi.
“Gì?”
Tôi đang khởi động trong giờ thể dục quay lại nhìn nhỏ.
“Sắp có cuộc thi thể thao dành cho toàn trường đó. Cậu có…”
“Tớ không tham gia đâu!”
“Ủa sao vậy?”
Trang quay sang nhìn tôi. Tôi lườm nhỏ.
“Biết rồi còn hỏi!”
Đồ bạn đểu! Biết tôi ngu nhất môn thể dục rồi còn nai tơ nhìn tôi.
“Các em nữ chuẩn bị chạy 100m”
Giọng giáo viên thể dục vang lên khiến chúng tôi giật mình. Tất cả vào vị trí chuẩn bị chạy. Lần nào Lam cũng vượt lên dẫn đầu chị Dương theo sát ở đằng sau còn và Trang ngang hàng Thảo chạy cũng không kém. Còn tôi, hì hì đương nhiên… là về bét rồi, lại còn bị bỏ lại một quãng xa nữa hu hu.“Lam giỏi thật chạy 100m mà chỉ mất 22 giây.”
Mọi người vui vẻ nhìn nhỏ đầy thán phúc. Tôi thất thiểu trở về chỗ ngồi.
“Không sao mà, đằng nào cậu cũng cố gắng nhanh hơn 10 giây còn gì.”
Thái Bảo lại gần chỗ tôi an ủi. Thế mà cũng đòi an ủi!
“Mình ổn mà, tuy không giỏi thể dục nhưng tớ vẫn giỏi nhiều thứ khác.”
Tôi vỗ ngực lên tiếng khiến Thái Bảo bật cười.
“Con trai vào vị trí!”
Giọng giáo viên vang lên.
“Tớ đi đây!”
Thái Bảo vẫy tay rồi về vị trí.
“Bọn họ đang chạy hay đang đánh nhau vậy?”
Thảo ngạc nhiên nhìn Hạo Phong và Thái Bảo. Hai người họ cứ chạy đua nhau vậy bỏ xa cả đám con trai. Nhưng cuối cùng Thái Bảo vẫn về nhất Hạo Phong về nhì còn Tiến về ba.
“Ủa Hạo Phong sao vậy? Nghe nói cậu ta từng đoạt giải nhất chạy 500m mà.”
Đám Fans của Hạo Phong lo lắng nhìn hắn. Chẳng lẽ vết thương của hắn chưa lành?
Trong lớp học…
“Này vết thương của cậu lành chưa?”
Tôi quay sang hỏi hắn.
“Rồi.”
“Nói dối!”
“Hỏi nhiều.”
Hắn nhíu mày quay đi chỗ khác. Tôi chỉ lo cho hắn thôi mà.
Reng… reng.
Chuông báo vào lớp vang lên. Cô Hương bước vào lớp với vẻ mặt hứng khởi. “Các em, ai đăng kí thi chạy 500m nam?”
”Em.”
Thái Bảo liền giơ tay lên. Đúng rồi, cậu ta chạy nhanh như thế về nhất là cái chắc.
“Còn ai nữa không?”
Tôi quay sang nhìn Hạo Phong hắn vẫn im lặng không lên tiếng.
“Vậy chỉ có Thái Bảo thôi à?”
“Tôi.”
Đột nhiên Hạo Phong lên tiếng khiến tất cả ngạc nhiên. Thái Bảo quay sang mỉm cười với hắn.
“Tôi tưởng cậu nhát gan không dám đi.”
“Hừ.”
Cô Hương lập danh sách xong quay sang con gái.
“Chạy tiếp sức nữ?”
“Lam đi đi!”
Cả lớp bỗng nhao nhao lên. Tôi liền quay sang chỗ Lam nói nhỏ.
“Cậu đi đi.”
“Nhưng mà…”
“Đi đi!”
“Được rồi.” – Lam gật đầu rồi đứng dậy. – “Em.”
“Được, vậy em sẽ chọn 4 người tham gia thi cùng em.”
“Thư, Dương, Trang và Ngọc.”
Tôi cũng được tham gia à? Ha ha, cái gì?! Tôi tham gia á?
“Lam tớ không đi được đâu! Chọn Thảo đi.”
“Tớ tham gia môn bơi rồi.”
Thảo cười trừ nhìn tôi.
“Nhưng mà…”
Tôi khẽ thở dài. Sao lại để con rùa như tôi thi chứ.
“Đồ ngốc, cô mà thua chết với tôi.”
Giọng nói của Hạo Phong vang lên khiến tôi giật mình. Tên chó nâu này, ai bảo tôi sẽ thua?
“Ngọc, cố lên! Không gì là không thể.”
Thái Bảo mỉm cười an ủi.
“Cảm ơn!”
Tôi cố nặn ra một nụ cười.
Giờ ra về ai cũng qua chào hỏi Lam và chúc nhỏ thi tốt.
“Lam nhất định phải giành giải nhất đó!”
Một bạn nữ kêu lên.
“Tớ chỉ chơi cho vui thôi! Có giải hay không thì tớ không quan tâm.”
Nhỏ mỉm cười lên tiếng.
“Lam, sao cậu chọn tớ? Trong lớp có nhiều người chạy nhanh hơn tớ mà.”
Tôi ủ rũ lên tiếng.
“Chỉ vì tớ muốn chúng ta được chạy cùng nhau.”
“Hả?”
“Đúng rồi đó, lâu lắm rồi chúng ta chưa cùng nhau tham gia cuộc thi nào.”
Trang vui vẻ lên tiếng. Đã lâu lắm rồi ư?
“Tớ tin chúng ta sẽ làm được!”
Thư cũng gật gù đồng ý.
“Vậy mai ta sẽ bắt đầu!”
****
“Ngọc dậy đi!”
Thư lay người tôi dậy.
“Tớ buồn ngủ lắm!”
“Mau dậy nhanh lên! Muốn tớ trễ à?”
“Đi đâu?”
“Tập chạy!”
Sân thể dục…
“Bảo Ngọc, tới trễ chạy vòng quanh sân 5 vòng.”
Lam nghiêm nghị nhìn tôi. Cái gì chứ?
“Được rồi, Thư Trang chuyền gậy cho nhau đi!”
Lam chỉ dẫn nhưng chẳng hiểu sao gậy toàn rơi xuống đất. Thậm chí lúc Trang chạy quá đà ngã cả vào Thư.
“Dương cậu chạy nhớ vung tay mạnh lên nhé.”
“Thế còn tớ?”
Tôi ngạc nhiên chỉ vào mình.
“Cậu cứ chạy hết 5 vòng đi đã!”
Cái gì? Sao số tôi khổ vậy?
Lúc đang tập đột nhiên chị Dương bị trượt chân ngã xuống đất.
“Chị Dương.”
Tôi lo lắng đỡ chị dậy. Lam liền chạy lại gần.
“Cậu sao rồi?”
“Ổn!”
Chị Dương gật đầu nhưng tôi biết chị ấy đang cố chịu đau. Lam liền tháo giày chị ra.
“Sưng to thế này mà nói ổn à?”
Trang lo lắng lại gần.
“Cậu cứ nghỉ đi đằng nào cậu chẳng chạy nhanh.”
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện thì Thảo mang hộp cứu thương tới.
“Dương sẽ nghỉ tập còn lại chạy 10 vòng.”
Lam lên tiếng như sấm dội ngang tai. Tất cả mặt mày méo mó vừa chạy vừa than.
“Ế, nhẵm vào chân tớ rồi!”
“Đói quá!”
“Sao mệt thế! Hu hu giường ơi, tao nhớ mày.”
Sau khi hoàn thành mười vòng chúng tôi nằm lăn ra đất.
“Được rồi nghỉ!”
Lam chưa nói hết câu tất cả đã biến mất.
-------------------------------------
Tất cả vừa đi thì xuất hiện một con sói trắng.
“Ngươi là ai?”
Miki đột nhiên xuất hiện.
“Ta là ai không quan trọng. Ta sẽ không làm hại các ngươi đâu.”
“Ngươi đáng nghi quá.”
Miki nhíu mày.
“Ta cũng thấy vậy! Jiro, ngươi mà không làm hại ai ư?”
Một con mèo vàng nhảy từ trên cây xuống.
“Caso!”
Jiro gầm gừ biến thành một con chó sói to. Còn con mèo tên Caso biết thành con sư tử.
“Là ngươi!”
Miki ngạc nhiên. Hắn chính là con sư tử tấn công Miki.
“Lùi lại! Jiro ice!”
Jiro phun ra một lớp băng tấn công Caso.
“Kahu feather!”
Một con phượng hoàng xuất hiện ngăn chặn sức mạnh cả hai.
“Haku!”
Cả hai ngạc nhiên quay đầu lại.
“Các ngươi thật phiền phức! Miki chạy mất rồi.”
Con phượng hoàng biến thành chim bồ câu rồi bay đi. Jiro hừ lạnh rồi bỏ đi.
-----------------------------
6 giờ tối…
“Mệt quá chắc tôi chết!”
Tôi mệt mỏi nằm lăn ra giường. Hôm nào cũng phải tập luyện hu hu.
“Chị Ngọc này trong sách nói mọi linh thú có khả năng biến hình sao em chẳng thấy nhỉ?”
Miki lật đi lật lại quyển sách cổ.
“Linh thú?” ‘
“Con sư tử lần trước chính là một linh thú. Có bảy linh thú chính là thỏ, bồ câu, mèo, sói, rơi và quạ. Loại sói và quạ rất hiếm gần như tuyệt chủng rồi. Các linh thú sẽ hỗ trợ chúng ta chiến đấu.”
“Vậy à? Chắc Miki cũng có sức mạnh của mình chứ?”
“Mong là vậy. Mà chị luyện tập như thế nào?”
“Mệt lắm hay em thử tập chuyền với chị đi.”
“Được.”
Rồi tôi và Miki lại cùng nhau tập luyện suốt cả buổi tối.
Mấy ngày hôm sau hầu như ngày nào chúng tôi cũng dậy sớm tập luyện, lúc nào cũng gắn bó bên nhau. Nhiều lúc tất cả còn ngủ gật trong giờ ăn chưa nữa. Tuy nhiên việc chạy của tôi đã có tiến bộ và hôm nay là hôm cuối cùng.
“Mai thi xong là mình được ngủ ngon rồi.”
Trang vui vẻ lên tiếng.
“Không biết có làm được không nữa!”
Thư lo lắng nhìn chúng tôi.
“An tâm có tụi này rồi.”
Lam mỉm cười lém lỉnh khiến tất cả cười theo. Tôi lục túi phát hiện mình để quên đồ trong lớp.
“Tớ để quên đồ trong lớp rồi!”
Tô vội vàng quay lại lấy.
“Nhanh lên tụi này đợi.”
Tôi quay lại lớp định mở cửa phòng thì một giọng nói vang lên khiến tôi khựng lại.
“Xem nhóm Lam kìa, họ tập luyện rất chăm chỉ nhưng mà chắc không có cơ hội đâu.”
“Tại sao?”
“Trong nhóm có một con rùa thì làm sao thắng nổi chứ. Cố gắng vô ích!”
“Ừ chẳng hiểu tại sao Lam chọn cậu ta nữa.”
- Còn tiếp -