Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 132: Đột Nhập Và Yểm Bùa

« Chương TrướcChương Tiếp »
***

Vị trí thứ nhất tôi chọn chính là khu vực giữa vườn sau của nhà bà ngoại, một đống gạch vụn nhỏ đã được đặt ở đó. Bà tôi tận dụng khoảnh vườn này để trồng khoai lang, khoai tây cho nên giữa những luống khoai sẽ có một phần bị trũng rất thích hợp cho việc nằm sấp để nấp ở đấy, gạch thì chia đều để ra hai bên. Nếu đứng từ luống khoai này mà ném thì chỉ chừng 20m và tầm quan sát sẽ là từ phía chỗ nhà xí cho đến lối đi ra cánh đồng.

Lũy tre ở gần lối đi vào là địa điểm tôi chọn làm vị trí thứ hai, nơi tôi giấu những viên gạch vỡ to khoảng bằng củ đậu.

Vị trí thứ ba tôi nhắm đến là nằm ở phía Nam trong khu vườn trước nhà và dưới những gốc cây bưởi, tôi xác định vị trí này chỉ để phòng hờ mà thôi.

Vị trí thứ tư là vị trí sau cùng và cũng là vị trí quan trọng nhất, tôi chọn trên mái nhà của cậu Út tức là mái của căn nhà dưới.

Tôi có một thói quen bất di bất dịch là "rút kinh nghiệm" và "chịu khó học hỏi", hy vọng tôi có thể giữ được thói quen này lâu nhất. Tôi đã đúc kết kinh nghiệm từ những lần chơi trận giả cùng đám bạn, kết hợp chịu khó đọc lịch sử Điện Biên Phủ vậy nên tôi luôn muốn chiếm vị trí cao nhất để dễ quan sát xung quanh.

Tính từ đầu hồi phía Tây của căn nhà dưới, nơi tôi dự tính sẽ ẩn nấp, từ chỗ ấy chếch sang hướng 10g sẽ là gò đất có ngôi miếu, khoảng cách tầm dưới 20m, đại khái là trong tầm ném hiệu quả, tính sát thương sẽ cao. Tôi để khoảng 30 “củ đậu bay” nằm rải rác trên mái ngói, thanh kiếm gỗ trừ tà tôi cũng cẩn thận gài vào mái ngói để không bị rơi. Do đã trải qua nhiều lần đối phó và rình mò trong đêm với người lớn nên tôi cũng biết rằng khi tôi ở trên cao cũng dễ bị lộ vì bóng dáng của tôi sẽ nổi rõ mồn một trên nền trời đêm, họ phát hiện ra tôi trước sẽ là điều không hay gì và rất khó dự đoán hậu quả. Ví như lúc này, nếu tôi chọn phương án trên và dùng những viên gạch to bằng củ đậu ném vào đầu những người ở phía dưới cộng với la hét thì hậu quả ai cũng có thể tưởng tượng được, khả năng họ ôm đầu máu bỏ chạy là rất cao.

Tuy vậy, việc trèo lên mái nhà ẩn nấp hẳn là chẳng người lớn nào có thể nghĩ ra được nhưng tôi lại rất thích việc này, do hàng tuần bà Già đều bảo tôi leo lên nóc nhà dọn lá tre và bụi bẩn vì bà muốn có nguồn nước sạch khi mưa xuống. Bà Già có hẳn hai cái chum lớn đựng nước mưa, tôi không được sử dụng nước ấy gội đầu nhưng uống vì vô tư, thậm chí không cần đun sôi trước khi uống. Mỗi lần tôi trèo lên ấy đều không có thang nhưng mãi rồi cũng thành thục nên dần dần việc trèo mái nhà sau đó đứng trên đấy nhìn bốn bề xung quanh mang lại cho tôi những cảm giác rất lạ, thứ cảm giác được tự do và đứng trên thiên hạ. Khi trưởng thành, mặc dù tôi đã có nhiều cơ hội đứng trên những ngôi nhà cao tầng mà nhìn xa trông rộng nhưng tuyệt nhiên tôi không còn cảm giác giống với cảm giác khi được đứng trên mái nhà quê hương nơi có cảnh những cây cau, mái ngói cũ kỹ và những mái bếp tỏa khói lam chiều... Tất cả hình ảnh ấy đã mang lại những xúc cảm đặc biệt trong tôi.

Thiết nghĩ tôi nên miêu tả lại một chút về địa hình, địa thế của nhà bà ngoại tôi thêm một lần. Nhà bà ngoại tôi là một mảnh đất có diện tích khoảng 2000m vuông nằm ở mé Tây của làng, cạnh cánh đồng lúa. Mảnh đất xem như là hình vuông, ở gần đoạn giữa là hai căn nhà mái ngói được xây liền nhau theo hình chữ Nhất vào năm 1978, nhà dưới xây cao hơn, to hơn căn nhà trên và nó thuộc quyền sở hữu của cậu Út tôi. Cái bếp mới xây được mấy năm nằm cạnh đầu hồi của căn nhà trên là nơi tôi đã nhốt con Vện vào để bảo vệ nó khỏi việc bị cho ăn bả. Lối đi ở sau nhà nằm ở góc Tây Bắc được rào tạm bằng những cành tre khô, cành ổi hoặc bất cứ thứ cành khô nào, còn ngôi miếu của chị Lý Ngọc Khuê nằm ở mé Tây Nam, toàn bộ mé Tây này là một lũy tre gai dày đặc dài chừng 200m.

Phía Nam của mảnh đất có một dãy tre và tường gạch ngăn cách với nhà hàng xóm, kéo dài ra đến tận cổng mà trước đây khi chưa chia đất chính là lối đi của người dân trong làng ra cánh đồng nên mới có chuyện qua cửa miếu chị Đẹp phải hạ cuốc cày và mũ nón. Khu vườn trước nhà gồm một cây trứng gà lớn cùng nhiều cây bưởi thấp trĩu quả nên rất um tùm vào buổi tối. Phía Đông của mảnh đất giáp với nhà bác Lan và là lối đi vào nhà còn phía Bắc tuy không có tre nhưng ngăn cách với nhà hàng xóm bằng những bụi cây đủ loại rất dễ cho việc ẩn nấp.

Bóng tối đã bao trùm toàn bộ mảnh đất, lúc này đứng ở phía trong sẽ nhìn được bóng người loáng thoáng nếu họ đi ở ngoài cánh đồng kể cả trời tối không có trăng. Sau khi sắp đặt mọi thứ xong xuôi thì tôi tự thưởng cho mình một chai Coca để giải khát, tôi đứng ở sau nhà, trên ruộng khoai để ngắm nhìn bầu trời rải rác những vì sao, một hồi sau khi uống hết chai nước thì tôi chợt nghĩ nên bẫy đám người ấy vì kiểu gì họ cũng sẽ vào bằng cái lối sau nhà này. Tôi đứng quan sát một hồi nhưng chưa biết nên bẫy họ bằng cách nào, giá như có thời gian thì vót chông giống như ông Đinh Núp thì mấy người kia chỉ có cách khóc thét mà thôi. Ngó nghiêng quan sát một hồi bỗng nhiên tôi thấy một bóng người đứng cách mình khoảng 5m ngoài bờ ruộng, đó là một người phụ nữ khá cao, đầu đội nó mê và quần áo thì mặc y chang như đang đi làm đồng khi hai ống quần màu đen xắn lên cao gần đầu gối, cái áo màu nâu dạng có hai túi hai bên giống như bà tôi hay mặc. Người phụ nữ xuất hiện quá bất ngờ khiến tôi như bị cứng họng và không thốt lên lời, cô ta xuất hiện từ lúc nào tại sao chỉ cách đây chừng 1 phút tôi không nhìn thấy, chả lẽ là ...là ma ư? Tôi cảm thấy mất bình tĩnh một chút vì bất ngờ, tay vẫn cầm vỏ chai nước lui lại phía sau chừng hai bước và xoay người định bỏ chạy.

- Chạy đi đâu?

Giọng nói vang lên bên tai tôi, giọng nói này thì tôi rất quen nên tôi khựng người xoay đầu lại nhìn.

- Chị đây mà!

Người phụ nữ đang đứng bên bờ ruộng bỏ cái nón mê xuống và tôi nhận ra ngay khuôn mặt quen thuộc.

- Ơ...!

Tôi chỉ tay thẳng vào bóng người phụ nữ ấy mà không thốt được lời nào, chỉ biết ú ớ.

- Chị, là chị đây chứ ai mà hoảng thế?

- Ch... chị... Ngọc... Ngọc Hoa s... sao? – Tôi lắp bắp không thành tiếng.

- Đúng!

Tôi nuốt nước bọt và dụi mắt để nhìn cho rõ vì tôi sợ mình nhìn nhầm, chị Ma xinh đẹp của tôi với bộ váy đỏ hoặc đôi khi là bộ đồ nai nịt gọn gàng để đánh nhau cũng màu đỏ sao trước mắt tôi bây giờ lại nhìn như một chị nông dân thế này?

- Chị... sao... sao chị lại ăn bận như thế này? – Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn chị Ma xinh đẹp với váy áo không còn thướt tha trước mặt.

- Mặc cái này gọn gàng mà dễ trốn, – Chị Ma giải thích – chị sẽ ẩn nấp ngoài cánh đồng này. Mấy ông Thổ Địa nói rằng tay phù thủy kia có mang theo một số hình nhân đất sét cùng vài món đồ kỳ quặc nữa, hình nhân đất sét đó là quan tướng âm binh nó mang theo để bảo vệ trong lúc đào bới, số lượng sẽ là 8 người tất cả.

- Nhưng ...nhưng chị có vào được trong đất này đâu?

- Không vào được thì rủ mấy đứa đấy ra ngoài này đánh nhau, đồng lúa rộng rãi mặc sức đâm chém.

- Đời nào cái đám âm binh ấy mắc bẫy được, như chị nói thì đám ấy đi theo để bảo vệ thầy phù thủy chứ đâu phải để đánh nhau ngoài đồng, nhỡ đâu lão ấy biết?!

- Khi đào mồ cuốc mả là sự đã rồi, nó biết có ma quỷ trong làng quấy phá thì có làm sao đâu, chính vì nó đoán biết có ma quỷ quấy phá nên mới mang theo cả đống hình nhân phò trợ cho nó nên em đừng dùng lá vối ẩn hình trừ khi thật sự cần thiết.

- Chị ...chị nói thế làm em thấy lo...

- Lo cái gì?! Chị sẽ có cách dụ đám âm binh quan tướng ấy ra ngoài này, toàn một lũ võ biền đất sét thì sao chống lại được chị đây! – Giọng chị Ma rất tự tin, quả nhiên chị ấy chỉ sợ thiên hạ không loạn, nước sôi lửa bỏng thế này mà thái độ hào hứng cứ như tôi khi vừa nhặt được vàng vậy.

- Tự nhiên chị ăn mặc như thế này làm em không nhận ra. – Tôi nhận xét.

- Sao? Mặc như thế này không xinh đẹp hay sao?

- Chị tính giả dạng là một ma nữ đi làm đồng mà tay với chân trắng như trứng gà bóc như thế kia thì chỉ có... Nói sao nhỉ, chỉ có thằng ngu mới tin chị là một con ma ngoài đồng, thậm chí còn bị đám âm binh quan tướng ấy chú ý ấy chứ!

- Có phải vậy không? – Chị Ma cúi xuống nhìn ngó bản thân một lúc. – Chị nghĩ chỉ cần mặc như này là được rồi, đúng thật là trước kia cũng không phải đi làm đồng nên chị không biết.

- Em thấy người đi làm đồng là phải chân lấm tay bùn và mặt thì... mặt thì dĩ nhiên không sáng như chị đâu, em nhìn mãi chẳng thấy chị có điểm gì giống ma nữ làm đồng hết mà giống mấy cô văn công thi thoảng hát trên Tivi.

- Sao lại thế được? – Chị Ma bán tín bán nghi với lời nói của tôi và lại nhìn ngó bộ quần áo mặc trên người thêm một lần nữa. – Giờ phải làm sao cho giống?

- Chân lấm tay bùn và mặt thì chị quẹt một hai vệt bùn đen đi cho bớt xinh đẹp, nông dân không xinh đẹp và trắng trẻo như thế đâu chị ơi! – Tôi giải thích một cách khó khăn.

- Phải xấu đi hả? – Chị Ma thở dài – Sao lại phải xấu đi, nông dân cũng phải đẹp chứ?

Tôi không biết giải thích ra sao nên đành lắc đầu với hình dạng trước mặt, tôi không nhận ra chị Ma thân quen của mình nhưng khi đã nhận ra rồi thì đúng là chị Ma giống mấy cô văn công má phấn môi son và chân tay cô nào cũng trắng như trứng gà bóc, dáng người dong dỏng cao như này nhìn mãi không có nét nào để thấy giống đang đi làm đồng mà giống một người đang đi chơi với một bộ đồ làm ruộng mà thôi.

- Thôi được rồi, ngoài cánh đồng này còn có nhiều mả nhiều ma, chị sẽ nhờ mấy đứa ấy tư vấn cho giống nông dân để lừa đám quan tướng âm binh đất sét ấy! – Chị Ma nở nụ cười nhất tiếu thiên kim* - Còn phần em tính làm gì?

- Em sẽ nấp trên mái nhà kia để theo dõi nhất cử nhất động của họ trong khi họ đào miếu - Tôi chỉ tay về hướng tôi ấn định làm chỗ nấp. - Hiện tại em cũng chưa gặp chị Khuê nên cũng không biết chị ấy sắp xếp như thế nào để em biết đường phối hợp, em có chuẩn bị một số gạch vụn để ném vào đầu họ nếu cần thiết còn kiếm gỗ thì... thì dùng để đối phó âm binh.



- Cứ như vậy đi, con Khuê này tẩm ngẩm tầm ngầm ghê bây? – Chị Ma nói như muốn ai đó nghe thấy nhưng chẳng có tiếng nào đáp lại lời. – Con kia, ngươi trốn ở trong đấy hả? Trò vui như này phải để ta tham gia đấy! Ngươi... ngươi không được giành phần chơi hết một mình nếu không ta sẽ giận!

Chẳng có ai đáp lời, tôi đứng ngây người mặt nhăn như khỉ ăn ớt chẳng biết phải nói gì cho phải lẽ.

- Thống nhất như thế nhé! Chỗ lũy tre này trở ra cánh đồng từ bây giờ là địa phận của ta, đứa nào ra ngoài này thì là phần ta đánh gϊếŧ còn từ lũy tre này trở vào là của nhà ngươi, ngươi nghe rõ chưa?

Chị Ma tự sắp xếp và tôi không hề nghe thấy ai đáp lời của chị ấy.

- Vậy em nhé! Chị đã sắp xếp xong xuôi rồi đấy! Em chú ý theo dõi mấy thằng còn sống là được còn những âm binh thằng phù thủy triệu lên nếu ra cánh đồng là của chị, bên trong lũy tre là của con Khuê.

- Nhưng... nhưng em có thấy chị ấy đồng ý gì đâu?!

- Chị làm việc mà phải cần nó đồng ý á?! Quan trọng chị đồng ý là được. Em định bênh nó phải không?

- Không phải thế, em có liên quan gì đâu, việc này em không có chút ý kiến nào ạ!

- Thế xem như là xong nhé, giờ chị phải đi tìm mấy vong hồn lang thang ngoài đồng để nhờ bọn nó chỉ cho cách giống ma nữ nông dân.

Chị Ma nói xong quay lưng bước đi lẫn vào cánh đồng lúa, bóng hình chị cùng chiếc nón lá mờ dần rồi tan biến trong hư không. Tôi đứng ngây người một lúc để định thần trở lại, phụ nữ đã là ma rồi mà cũng thật là rắc rối, tại sao họ không thể chung sống hòa bình với nhau, làm bạn với nhau được cơ chứ?

Tôi trở lại với việc tính đặt bẫy trên lối vào, sau một hồi suy tính thì tôi đã tìm ra một cách rất hay, tôi đã lấy những cành tre khô nằm rải rác ở phía trong, gần những bụi cây dại rồi rào thật chặt lối đi nhưng cố ý để hướng bên trái gần lũy tre thưa thớt hơn và rất dễ để bò vào, sau khi sắp đặt xong thì tôi đứng ngay cái chỗ mình đã cố ý để thưa ấy và nhìn ngó xung quanh, đúng lúc tôi định tụt quần thì lại nghe thấy tiếng chị Ma, điều này làm tôi giật thót in hệt kẻ trộm bị bắt quả tang.

- Em định làm gì đấy?

- E... em... em định đặt bẫy...

- Đặt bẫy sao lại định cởϊ qυầи làm gì?

- Cái này... chị hỏi làm gì, kệ em!!! Chị đã đi rồi sao còn quay lại bất thình lình làm em muốn đứng tim!

- Chị nhớ ra là em có thanh kiếm trừ tà nên quay lại dặn, nếu bọn nó có ra ngoài này đông quá thì tìm cách chém hộ chị vài đứa.

- Chị... chị sợ thua hay sao?

- Thua? Em nghĩ cái gì đấy, chị đây sợ chúng nó đông đánh nhau tốn thời gian chứ sao mà thua bọn đất sét ấy, chỉ là phòng hờ vậy thôi. Em không định giúp chị?

- Có chứ, có chứ, em nhất định sẽ tìm cách giúp chị nếu có nhiều quan tướng âm binh.

- Tốt, thế chị đi đây!

- Lần này chị có đi thật không đấy?

- Thật! – Chị Ma ngạc nhiên hỏi tôi.- Mà sao em lại hỏi như thế?

- Em hỏi cho chắc.

Chị Ma nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, tôi nhoẻn miệng cười cầu tài nên sau đó chị ấy xoay lưng lướt đi, bóng người với mái tóc đen dài lại mờ dần và biến mất trên những ruộng lúa. Tôi phải đứng chờ một lúc khi chắc mẩm chị Ma sẽ không quay lại mới nhanh chóng tụt quần xuống và tạo ra một cái bẫy, việc cài bẫy mất chừng hơn 2 phút thì xong, sau đó tôi tìm mấy cái lá khô trong vườn phủ lên. Ngắm nhìn thành quả của mình đã tạo ra và cảm thấy khá ưng ý sau đó tôi mới vội vã một tay cầm quần và một tay cầm chai nước chạy vào chỗ bể nước ở trước cửa bếp.

*** Câu chuyện được kể bởi Fb Nam Ngủ Yên

Khoảng gần tám giờ tối thì khung cảnh chỉ còn mờ mờ, tôi đã khóa ngoài tất cả các cửa chính làm như không có ai ở nhà theo mong muốn của Diều Hâu, tôi chắc chắn đó là mong muốn của hắn và những người trộm đạo.

Trong lúc đang đi loanh quanh gần lũy tre chỗ miếu chị Đẹp để nhìn qua những khóm tre xem có ánh đèn pin hay bóng người nào đi tới hay không thì có tiếng gió thổi đến bên tai và âm giọng của chị Đẹp truyền đến.

- Ngươi định bẫy chúng nó với cái thứ ô uế kia đấy hả???

Tôi giật mình quay lại nhìn và ngẩng lên, chị Đẹp đang đứng phía trên ngôi miếu với bóng váy xanh bay phất phơ.

- Em muốn họ biết chút hương vị...

- Đúng là đồ trẻ con, ngươi thông minh mà không nghĩ ra cái bẫy nào nó hợp vệ sinh hơn hay sao chứ?

- Hị hị hị! - Tôi vừa cười vừa gãi đầu. – Thưa chị, em tính gài bẫy chông nhưng thời gian gấp gáp quá không chuẩn bị kịp nên cũng là tiện vậy thôi.

- Hừ, lần này ta bỏ qua...

- Vâng, vâng! – Hai tay tôi nắm vào nhau, người hơi cúi theo đúng bộ dáng hèn mọn của một thằng hầu, tôi cũng không muốn như thế lắm đâu.

- Chúng nó tới thì ngươi đừng có phá, phải để chúng nó đào bới thì ta mới có cớ trách tội chúng được, nếu phá chúng ngay từ đầu thì lần sau chúng nó sẽ tìm cách đến với số người đông hơn, hung hăng hơn và cẩn thận hơn đó biết chưa?

- Vâng, mọi sự đều do chị sắp đặt. Em biết chị không muốn em tham gia vào nhưng em không thấy yên tâm mấy cho nên cũng tự ý chuẩn bị vài thứ để nếu cần thì đối phó với những người ấy.

- Không phải rào trước đón sau, ta thừa biết nhà ngươi và con bé điên khùng kia đời nào chịu đứng ngoài cuộc. Hừ, nó còn tự ý phân chia ranh giới để nhận phần chém gϊếŧ nữa!

- Đấy... đấy không phải ý của em nhưng... nhưng em thấy cũng hợp lý ạ! – Tôi tìm cách nói để xoa dịu đi sự bất đồng giữa hai chị đẹp. – "Mãnh hổ nan địch quần hồ", chị cũng nghe câu này rồi mà?! Chị Ngọc Hoa giỏi kiếm pháp sẽ giúp đỡ rất nhiều trong việc khắc chế hoặc tiêu diệt những quan tướng âm binh mà lão thầy phù thủy mang đến, còn chị thì thông minh tuyệt đỉnh sẽ đối phó với họ theo cách khác mà!

- Ta chỉ quan tâm đến những người còn sống và sẽ đích thân biến chúng thành ma để chịu sự trừng phạt của phán quan. Ta không giỏi võ và cũng không hung hăng như con bé nhà quê kia nên nếu nó muốn đánh nhau với đám âm binh thì ta cũng không có ý ngăn cản. Thậm chí nếu cần thì ta sẽ mắt nhắm mắt mở để nó nhảy vào đất này mà chém gϊếŧ cũng không sao, lão Thổ Địa thì nhiệm vụ duy nhất đêm nay là ghi chép mọi thứ để báo quan.



- Em... em có nghe chị Ngọc Hoa nói là đã sắp xếp giúp chị việc này, Xã Thần đã tra xét nhân thân của ba người từng vào đây rồi ạ! – Tôi tranh thủ kể công cho chị Ma. – Chị Ngọc Hoa cũng muốn giúp một tay để chị có thể nhanh chóng đạt được ước nguyện.

- Ai cần nhà nó giúp?

- Là chị ấy muốn giúp chứ đâu phải chị nhờ, chị thấy em nói có đúng không?

- Hai đứa chúng mày không phải cùng họ tại sao lại giống nhau như vậy? Ngươi có biết vì sao con người ta chỉ có một cái mũi không?

Tôi lắc đầu.

- Có một cái mũi để đừng có chúi mũi vào việc của người khác có biết chưa?

- À ra vậy, lần đầu em nghe... - Tôi tỏ ra đồng tình. - Chị dạy thật là đúng, thật là chí lý!

- Ta đây vốn không muốn nhận ân huệ của ai nhưng là do nó tự muốn nên ta thây kệ, đừng có mong ta đội ơn nó!

- Đời nào lại thế, chị Ngọc Hoa cũng là người hiểu biết, cũng là người xinh đẹp và thông minh như chị và cũng không muốn ai mang ơn mình đâu, lần này là do chị ấy muốn mà chứ đâu phải chị nhờ vả, chị nhỉ?

- Ngươi đúng là đứa khéo mồm đấy, nghe ta dặn đây! – Chị Đẹp từ trên cao hạ thấp xuống đứng gần trước mặt tôi. – Cứ mặc chúng nó đào bới, nếu ngươi tham gia thì cứ án binh bất động mà theo dõi và tuyệt đối không được manh động. Ta đã bàn với ông Thổ Địa, sau khi chúng đào bới đến lớp gạch trên cùng tức là nền của ngôi miếu cũ và chỉ cần phá phách xuống thêm thì ta đã đủ bằng chứng, đến lúc đó ngươi muốn làm gì thì làm ta không ngăn cản và có thể giúp ngươi. Đất cát chúng nó đào thì ông Thổ Địa khắc có cách để làm lại như cũ nên bà ngươi có về cũng khó phát hiện ra việc đào bới này.

- Vâng!

- Nhớ cẩn thận! Phù thủy không phải là tay mơ để ngươi thích làm gì thì làm đâu. Mạng người chỉ có một và phải biết trân quý, làm việc thiện nhưng cũng phải biết giữ lấy thân.

- Chị... chị lo cho em sao?

- Ngươi đừng có mơ, ta đây có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi như vậy thôi, tại sao ta phải lo lắng cho ngươi?

- Vâng, em biết rồi.

- Mấy giờ chúng nó đến?

- Em đoán là bắt đầu giờ Hợi vì em nghe lỏm được người trong nhóm ấy nói lúc chiều nay ngoài đầu làng.

- Thôi đi vào đi, xong việc này ta sẽ trọng thưởng.

- Em... em không cần thưởng mà!

- Nói nhiều! Mau đi cho khuất mắt ta hay muốn ta đá cho ngươi một cái?

- Vâng, vâng! Em vào nhà ngay!

Hai người đều xinh đẹp và đều có một điểm giống nhau chính là thích ra lệnh cho tôi, chị Ma thì ra lệnh như kiểu tôi là em trai của chị ấy còn chị Đẹp thì ra lệnh theo kiểu như tôi đích thị là đầy tớ trung thành vậy, thật là phức tạp.

---

Tiếng gió thổi lao xao, tôi đã nằm ngửa đầu, gối lên hai tay, nằm yên vị trên mái ngói của căn nhà trên ở đầu hồi mé Đông để ngắm trời và mây. Trời cao và trong nên những vì sao cũng hiện rõ, tôi dành thời gian tìm kiếm trên bầu trời chòm sao Bạch Dương nhưng cứ vừa định hình thì lại bị lẫn vào những ngôi sao khác. Miên man nhìn bầu trời cộng với gió mát khiến tôi muốn díp mắt lại ngủ và tôi nằm ngủ quên luôn cho đến khi có ai đó lay nhẹ và bịt miệng tôi, tôi mở mắt ra nhưng không nhìn thấy ai. Mất mấy giây định thần thì tôi mới biết mình đang nằm trên mái nhà nên vội vàng nhổm đầu dậy nhìn ra phía lối đi sau nhà ở phía tay trái tôi lúc này, hướng 10g nơi những cành tre khô rung rinh và thấp thoáng những bóng đen. Một người thì gỡ tre và có hai hoặc ba bóng người khác đang bò vào đến vị trí tôi đặt bẫy lúc nãy.

Trống ngực tôi đập mạnh hơn vì hồi hộp nhưng cũng nhanh chóng trườn thật chậm theo mái ngói để tiến gần đến chỗ đầu hồi giáp nhau của hai căn nhà, vì nhà dưới cao hơn nhà trên khoảng 30cm nên dùng làm chỗ nấp rất lý tưởng, không ai có thể phát hiện ra được tôi. Tôi hé đầu lên để quan sát thì đếm cả thảy đúng là 8 người nhưng không biết trong số 8 người ấy ai là Diều Hâu.

Sau khi toàn bộ số người đã chui lom khom qua đoạn rào tre thì chia làm 2 tốp. 7 người nhẹ nhàng tiến về phía miếu của chị Đẹp nên tôi không nhìn thấy, bóng đen cuối cùng thì dừng lại và sau đó ánh lửa lóe lên, đấy chính là Diều Hâu. Diều Hâu không có dáng vẻ như những lần trước tôi nhìn thấy mà đêm nay ông ta mặc một bộ quần áo màu đen hoặc màu tối giống như đạo sĩ đi trừ tà vậy. Tôi lặng lẽ quan sát thật kỹ hành động của ông ta và thấy rằng ông ta châm ba que hương sau đó cắm ở sát lối đi vào gần chỗ những bụi cây, khoảng cách không phải là quá xa nhưng tôi chỉ thấy ông ta lúi húi ngồi xuống chỗ những que hương vừa cắm.

- "Lại yểm bùa hoặc đặt âm binh đất sét hay sao? Giống lắm" – Tôi đoán mò như vậy.

Bóng đen của Diều Hâu sau một hồi lúi húi ở góc đấy thì ông ta dùng cái đèn pin mini bọc giấy đen có đυ.c lỗ như tôi đã từng làm trước đây để soi đường và đi dọc theo những bụi cây ở phía Bắc của thửa đất, ông ta đi ngang qua chỗ tôi đang nằm ngửa mật phục trên mái nhà. Tôi thầm mong ông ta đừng có soi đèn pin lên bởi vì chỉ cần lia một cái là thấy tôi ngay lập tức, suy nghĩ này làm tôi căng thẳng và rịn mồ hôi trán, bụng chợt đói meo như chưa từng ăn tối, Diều Hâu đã không làm như thế, ông ta đi dọc bụi cây và sau đó lại kín đáo châm thêm ba que hương rồi cắm ở góc vườn hướng Đông Bắc rồi lại sụp người xuống làm gì đó tôi không rõ. Tôi nằm dán mình trên mái ngói, hơi ngóc đầu lên để nghe ngóng và thậm chí không dám thở vì khoảng cách giữa tôi với ông ta lúc này ước chừng chỉ hơn 30m. Một lúc sau Diều Hâu đứng dậy và đi lại hướng tôi, tim tôi đập mạnh không thể tả được còn hai mắt nhắm tịt lại cầu khấn ông ta mau đi xa tôi ra. Không gian tĩnh mịch giúp tôi nghe tiếng bước chân đi giữa lối đi hẹp ngăn cách nhà trên và căn bếp, tiếng bước chân sau đó vọng lên bên thềm giếng nên tôi tranh thủ thở một hơi rồi xoay người nằm sấp trườn nhẹ lên một chút nhìn về phía giếng nước nằm trước bếp. Tôi nghe tiếng lạch cạch như kiểm tra ổ khóa cửa bếp và thót tim sợ rằng con Vện vì có tiếng động mà sủa vang... nhưng không có tiếng sủa nào cả, bóng đen có lẽ là của Diều Hâu đi qua giếng nước rồi tiến thẳng ra cổng, đến lúc này thì tôi đoán chắc rằng ông ta đang đi làm phép yểm 4 hướng nhà và cài cắm âm binh bảo vệ. Tôi cứ nằm nép mình như vậy để quan sát và chờ đợi Diều Hâu quay lại nhưng không thấy bóng dáng của ông ta, sau tôi mới nhớ ra nếu yểm phía Tây Nam thì sẽ băng qua khu vườn trước mặt nên không cần phải quay lại sân làm gì.

Trong lúc còn mải suy nghĩ xem đám 7 người kia đang làm gì thì tôi lại nghe thấy tiếng người ở phía dưới cùng tiếng lạch cạch như kiểm tra ổ khóa cửa nên lại phải lùi xuống nhẹ một chút để đầu không hở lên phía trên mái nhà.

- Mày soi vào trong xem có ai không? – Một giọng quen quen cất lên thì thầm nhưng tôi nghe rõ.

- Làm đếch gì có ai, cửa khóa ngoài rồi đây! – Giọng này đúng là của tay Trọng bị chó cắn rồi.

- Sao người ông thối thế?! Từ nãy rồi!

- Đ.m nó chứ! Chỗ bò vào có bãi cứt ngay lối đi. Biết thế nãy bảo lão Hàn đi trước, thối vãi cứt!

- Thảo nào, đ.m! Tôi bò sau ông hình như... đ.m nó chứ! Quần tôi cũng có dính...

- Ui, ghê quá! Ông đứng xê ra không dây vào người tôi bây giờ!

- Ông khác đếch gì mà chê! Giờ tính sao, mùi này thối bỏ mẹ lên được, thằng chó con đĩ mẹ đứa nào bĩnh ở chỗ đấy!

- Lại chỗ cái miếu hỏi ông Hoa xem có được tắm không, kia có cái bể nước.

Tiếng bước chân vội xuống sân rồi xa dần, hai người đi về hướng miếu.

---

***
« Chương TrướcChương Tiếp »