Edited by Bà Còm in truyenhdt.com Không khí phòng nghị sự đang trầm mặc thì Từ Công Danh từ bên ngoài cầu kiến. Được Khấu Lẫm cho gặp, hắn xách theo một bộ hồ sơ có dán nhãn “Sở Dao” đi vào: “Đại nhân, ngài xem những tin tức thu thập này có tác dụng hay không?”
Khấu Lẫm đem hồ sơ đặt lên bàn mở ra, vừa liếc mắt một cái thấy bên trong chi chít chữ bèn không hề nhìn thêm: “Ngươi cứ trình bày đi.”
“Vâng.” Từ Công Danh ôm quyền, “Hồi đại nhân, Sở tiểu thư cũng là nhân vật được biết tới trong kinh thành, bởi vì chân bị tật nên ngày thường rất ít khi ra cửa, tình cảm cũng không phức tạp. Dựa theo yêu cầu của đại nhân để điều tra, có hai người liên quan đến vấn đề tình cảm với Sở tiểu thư, một người là... là...”
“Thái Tử Minh Hành.” Khấu Lẫm nói ra thay hắn.
Từ Công Danh thở phào nói tiếp: “Sở Thượng thư là lão sư của Thái Tử, Sở tiểu thư và Thái Tử là thanh mai trúc mã. Ngay khi còn nhỏ Sở tiểu thư đã là người đầu tiên được Thánh thượng thầm chọn cho vị trí Thái Tử Phi, nhưng bát tự chưa so thì Sở tiểu thư gãy chân vì bị té xuống từ trên lầu hai của phủ đệ. Lúc ấy hoài nghi bởi vì hậu trạch tranh sủng nên có người động tay động chân ở lan can, nhưng trước sau vẫn không tra ra nguyên nhân. Sở Thượng thư dưới cơn thịnh nộ lôi thϊếp thất ra đánh một trận rồi đuổi ra khỏi phủ...”
“Thái Tử lướt qua đi.” Khấu Lẫm ngắt lời, “Lúc Sở Dao té gãy chân mới có vài tuổi, giữa hai hài tử còn mặc quần hở mông thì làm thế nào có tâm tư gì với nhau, bất quá bởi vì thân phận của mỗi người nên bị thế nhân gán ghép với nhau mà thôi.”
“Đại nhân nói rất đúng.” Từ Công Danh liên tục gật đầu, “Ngoại trừ Thái Tử, người thứ hai là Ngu Thanh, đích thứ tử của Phúc Kiến Tổng binh Ngu Khang An.”
Đoạn Tiểu Giang đang ngồi một bên bắt chéo chân trên ghế ăn điểm tâm, sửng sốt: “Ngu gia quân? Mấy năm gần đây dường như quan hệ rất thân cận với Viên Thủ Phụ.”
Khấu Lẫm khẽ nhíu mày, tiện tay giở vài tờ hồ sơ: “Tiếp tục.”
Từ Công Danh nói: “Căn cứ vào kết quả điều tra của chúng ta, Sở Tiêu và Ngu Thanh từng là bằng hữu thân thiết cùng trường, đều là những học sinh khiến phu tử phải đau đầu, không chỉ ước hẹn cùng nhau ra trận đánh giặc Oa, Sở Tiêu còn từng mấy lần đề cập công khai muốn gả muội muội cho Ngu Thanh. Ngu Thanh cũng nói qua chờ Sở tiểu thư cập kê xong nhất định tới cửa cầu thân linh tinh gì đó.”
Đoạn Tiểu Giang cười: “Bất quá là chút lời nói vui đùa.”
“Nhưng sau khi Sở tiểu thư cập kê, Ngu Thanh lại ở trước mặt mọi người chế nhạo nàng là một người què, chớ có si tâm vọng tưởng được gả vào dòng dõi Ngu gia của hắn -- -- đây cũng là một nguyên nhân mấy năm gần đây Sở Thượng thư luôn nhắm vào Ngu gia quân. Nghe nói Sở tiểu thư bởi vậy mà bị bệnh một hồi, Sở Tiêu và Ngu Thanh đánh nhau một trận, hai bằng hữu tốt hoàn toàn trở mặt. Không bao lâu, Ngu Thanh thôi học đi Phúc Kiến theo dưới trướng phụ thân hắn chống lại giặc Oa, đến nay chưa hề quay lại kinh thành một lần nào.”
Từ Công Danh ngẫm nghĩ một chút rồi do dự nói, “Thật ra còn có một người nữa. Năm Sở tiểu thư mười sáu tuổi, Sở Thượng thư từng có ý kết thân với Vĩnh Bình Bá. Thế hệ này của Vĩnh Bình Bá đã không còn người nào làm quan trong triều, chỉ còn lại mỗi cái tước vị, đối với dòng dõi cùng tình trạng thân thể của Sở tiểu thư thật ra rất thích hợp gả qua. Nhưng bát tự còn chưa trao đổi thì Vĩnh Bình Bá thế tử ở hoa lâu tranh giành kỹ nữ với một võ quan say rượu, thế nhưng bị võ quan kia lỡ tay đánh chết. Vụ án này năm đó đã náo động ra một trận phong ba không nhỏ.”
“Có ý tứ.” Khấu Lẫm nghe xong khóe môi từ từ nhếch lên, “Các ngươi không cảm thấy Sở tiểu thư có chút quá xui xẻo?”
“Ý của đại nhân là, có người ở sau lưng cố ý giở trò quỷ, không muốn để Sở tiểu thư gả ra ngoài?” Đoạn Tiểu Giang nghĩ đến nghi phạm đã dùng số tiền lớn mướn sư huynh của hắn, mưu toan đem Sở Dao "kim ốc tàng kiều".
Khấu Lẫm không nói gì, bắt đầu vừa lơ đãng lật hồ sơ trước mặt vừa suy nghĩ.
Hồi lâu, hắn khép hồ sơ lại, thân mình hơi ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, thong thả chuyển động nhẫn ban chỉ vàng trên ngón tay.
Trong sảnh, hai người kiên nhẫn chờ hắn ra chỉ thị. Ước chừng chờ đợi khoảng một chén trà nhỏ, Khấu Lẫm mới chậm rãi mở miệng: “Phái ảnh bộ âm thầm theo dõi Sở Dao, đồng thời, điều động nhân thủ đi tra Tạ Tòng Diễm, tra xem hướng đi dạo này của hắn ra sao, đi đến nơi nào, cùng người nào kết giao mật thiết.”
Từ Công Danh ngẩn người, cùng Đoạn Tiểu Giang hai mặt nhìn nhau: “Đại nhân, Tạ Tướng quân là cữu cữu ruột thịt của Sở tiểu thư...”
“Sắc dục khiến người mất luôn lý trí huống chi là đạo đức luân thường?” Khấu Lẫm nhìn Tạ Tòng Diễm không vừa mắt, nhưng lúc này tuyệt đối không phải cố tình nhắm vào, dựa theo manh mối điều tra được trước mắt, Tạ Tòng Diễm chính là người khả nghi nhất, “Dù sao nếu không tra hắn thì cũng không có đối tượng nào khác càng thích hợp để hoài nghi, chúng ta chỉ có thể vâng theo lời dạy của người xưa "Thà rằng gϊếŧ sai một trăm cũng không buông tha một kẻ tình nghi"!”
Từ Công Danh nghiêm mặt nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Trước khi xoay người rời đi phòng nghị sự lại nhịn không được hỏi, “Đại nhân, ngài có phải nhìn trúng Sở tiểu thư hay không?”
Khấu Lẫm bị hỏi một câu khiến hắn ngây ra: “Hả?”
Từ Công Danh oán giận than: “Chúng ta vì án mất trộm của Đông Cung đã vội tới sứt đầu mẻ trán, ngài còn có thời gian nhàn nhã đi quản chuyện không đâu của Sở tiểu thư?”
Khấu Lẫm lười giải thích, hắn vẫn luôn có cảm giác, vụ Sở Dao bị bắt và án mất trộm của Đông Cung không chừng có một sợi dây gắn kết với nhau.
*
Đăng tại truyenhdt.com by Bà Còm*
Trong đình hóng gió của phủ Thượng thư, Sở Dao nhấc bút chấm mực, tâm tư tuy không đặt trên giấy Tuyên Thành nhưng cũng không chú ý tới người đang đứng cách xa sáu bảy trượng. Nàng vẫn luôn tự hỏi đêm qua Khấu Lẫm lẻn vào trong phòng Sở Tiêu rốt cuộc là muốn điều tra cái gì, đến tột cùng đã hoài nghi điều gì?
Mãi đến khi cánh tay đau nhức nàng mới hồi tâm buông bút. Khi hoạt động phần cổ Sở Dao thoáng thấy một góc áo choàng đen chỗ cổng vòm, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Tiểu cữu cữu.”
Tạ Tòng Diễm dựa vào vách tường đứng yên thật lâu, hơi cong khóe môi, tuy là đang cười nhưng nét lạnh lùng trên gương mặt cũng không hiện ra vài phần nhu hòa: “Dao Dao, vẽ xong rồi sao?”
Sở Dao vẫy tay: “Không sao, tiểu cữu cữu lại đây đi.”
“Được.” Tạ Tòng Diễm đi lên đình hóng gió, rũ mắt nhìn làn da non mịn trên cổ của Sở Dao có vệt đỏ vì bị người dùng lực bóp qua, nắm tay giấu trong tay áo siết chặt, “Tỷ phu chưa từng báo cho ta, bằng không ta đã tự mình đi Tế Ninh đón các ngươi trở về, trên đường cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
“Cha cũng không dự đoán được.” Sáng sớm vốn là lạnh lẽo, lại kết hợp với một thân lệ khí Tạ Tòng Diễm đã tôi luyện ra trên chiến trường khiến Sở Dao rùng mình, tém tém mảnh chăn đắp trên đầu gối: “Tiểu cữu cữu hôm nay tới đây chắc để đưa vàng? Cha đã nói đến chuyện vay tiền phải không?”
“Dùng từ ‘vay’ này không khỏi quá xa lạ. Tỷ phu cho rằng Khấu Lẫm tống tiền, nhưng ở trong mắt ta, với ân tình Khấu Lẫm cứu ngươi, chớ nói ba trăm lượng vàng, cho dù ba ngàn hay ba vạn lượng cũng là hắn nên được.” Tạ Tòng Diễm ngồi xuống đối diện nàng, đôi mắt hướng tới trên bàn đá, muốn biết Sở Dao vẽ cái gì mà mất cả nửa ngày.
Là một số chân dung của nam nhân.
“Đây là?”
Sắc mặt Sở Dao nghiêm trọng lên, chỉ vào giấy Tuyên Thành nói: “Đây là chín người ngày đó theo chúng ta lên thuyền ở Tế Ninh. Đáng tiếc ta không có bản lĩnh nhìn qua là nhớ kỹ, họa không ra toàn bộ diện mạo của bọn chúng.”
“Ngươi muốn đưa cho Thuận Thiên Phủ?” Tạ Tòng Diễm cầm lên những chân dung kia, “Nét vẽ của ngươi càng ngày càng giống của A Tiêu.”
Tạ Tòng Diễm cũng không biết bí mật giữa nàng và Sở Tiêu, chỉ cho rằng từ nhỏ nàng coi ca ca là thần tượng nên yêu thích bắt chước ca ca.
“Không, ta muốn nhờ Đoạn Tiểu Giang Đoạn đại nhân nhìn một cái.” Sở Dao đính chính, “Lúc ấy ở Thương Châu, vài người này vốn dĩ cực kỳ càn rỡ ngồi chung quanh chúng ta, nhưng khi vừa thấy Đoạn Tiểu Giang thì thần sắc lại thay đổi vội vàng rời đi.”
Sở Dao đã muốn vẽ ra từ sớm, nhưng mấy người đó cải trang quá kỹ, người nào cũng lông mày rậm râu xồm xoàm. Hôm nay sở dĩ nàng lại quyết định vẽ ra vì nàng muốn mượn cớ đi một chuyến nha môn Cẩm Y Vệ, để xem Sở Tiêu thông qua tờ giấy nhỏ nhét ở gối đầu có thể tìm được tin tức gì có ích hay không.
Tạ Tòng Diễm hơi gật đầu: “Ta có thể đưa đến đó thay ngươi.”
Sở Dao chống bàn đá đứng lên: “Tiểu cữu cữu nếu có rảnh hãy đưa ta ra ngoài một chuyến. Đi đến nơi nào cha đều bắt mười mấy gia phó kè theo bảo hộ, ta hồi kinh đã bao nhiêu ngày rồi mà còn chưa bao giờ ra khỏi cửa, cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Người bình thường ngồi lâu chân cũng sẽ tê huống chi chân cẳng không tiện như Sở Dao, khi đứng dậy thân mình khó tránh khỏi nghiêng ngả. Bàn tay Tạ Tòng Diễm định đưa ra ngoài ba lần nhưng đều không dấu vết thu trở về, chỉ lên tiếng đáp ứng: “Được.”
*
Đăng tại truyenhdt.com by Bà Còm*
Ra cửa ngồi trên xe ngựa, có Tạ Tòng Diễm hộ tống, Sở Dao chỉ dẫn theo một thị nữ phụ trách đỡ nàng.
Cửa lớn của nha môn Cẩm Y Vệ cho dù không nghiêm ngặt thủ vệ nhưng cũng không ai dám tới gần, bất kỳ là quan hay dân trong kinh thành trốn tránh còn không kịp nữa kìa. Cho nên thủ vệ Cẩm Y Vệ nhìn thấy có chiếc xe ngựa một đường tới gần sắp sửa đυ.ng ngã ngạch cửa cũng chưa dừng lại, bèn suýt nữa rút ra Tú Xuân Đao bên hông.
Tạ Tòng Diễm nhảy xuống xe ngựa, cũng không nhiều lời lấy eo bài ra giơ lên.
Cẩm Y Vệ tuy được thế nhân xưng là quỷ khóc thần sầu, nhưng khi thấy Diêm Vương gia trước mặt cũng không dám giương oai, lập tức thỉnh an vấn an đi vào thông báo.
Sở Dao ngồi trong xe ngựa an tĩnh chờ, muốn gặp chính là Đoạn Tiểu Giang và Sở Tiêu nhưng chỉ có Đoạn Tiểu Giang đi ra, nói Sở Tiêu đang bận rộn phá án trong chiếu ngục không tiện gặp khách.
Sở Tiêu có thể phá án cái khỉ khô gì, vừa nghe là biết ngay Khấu Lẫm cố ý cản trở. Sở Dao vốn dĩ cho rằng mang theo Tạ Tòng Diễm tới đây thì hắn sẽ cho ba phần thể diện nữa chứ. Nàng chỉ đành đem mấy bức họa kia cách màn cửa xe ngựa giao cho Đoạn Tiểu Giang.
Trên đường trở về, Sở Dao tâm sự nặng nề. Tạ Tòng Diễm cũng nặng nề ngồi bên cạnh không nói một lời. Khi xe ngựa sắp nhập phủ Thượng thư, hắn mới dùng thanh âm trầm thấp hỏi: “Dao Dao, vì sao ngươi nhất định tự mình đi một chuyến đến nha môn Cẩm Y Vệ, là muốn gặp A Tiêu hay là Khấu Chỉ Huy Sứ?”
Sở Dao nao nao: “Dĩ nhiên là đi gặp ca ca, ta gặp Khấu đại nhân làm cái gì?”
Tạ Tòng Diễm rũ mắt: “Dao Dao, Khấu Lẫm không phải là người hiệp nghĩa, hắn cứu ngươi hoàn toàn vì tính cách thích xen vào việc người khác của hắn... Cái gì mà "thích xét nhà không thích gϊếŧ người" đều là vớ vẩn. Năm đó khi ngươi còn nhỏ, triều đình quét sạch loạn đảng là một màn gió tanh mưa máu, ngươi chỉ là không biết, Khấu Lẫm đã gϊếŧ hơn một nửa gia quyến của quan viên trong kinh, dẫm lên đầu người khắp nơi mới bò được đến vị trí Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ. Về sau vì củng cố quyền thế hắn đã tàn hại không biết bao nhiêu trung lương, chỉ là hiện giờ triều cục ổn định, không cần hắn phải giở thủ đoạn vừa ti tiện lại tàn nhẫn lúc trước mà thôi.”
Những chuyện Tạ Tòng Diễm nói ra Sở Dao đã sớm nghe được. Nhưng Cẩm Y Vệ làm việc, cho dù là tàn hại trung lương thì chẳng lẽ không phải vì nghe theo ý chỉ của Thánh Thượng hay sao?
Tuy nhiên Sở Dao sẽ không tranh luận với Tạ Tòng Diễm về vấn đề này -- Khấu Lẫm là nịnh thần hay là trung thần, coi bộ cũng chẳng có quan hệ gì với nàng.
*
Đăng tại truyenhdt.com by Bà Còm*
Sở Tiêu nghe Sở Dao dặn dò bèn nghỉ ngơi ba ngày để dưỡng đủ tinh thần.
Ngày thứ tư nửa đêm giờ Tý, hắn lại lôi bình máu dưới gầm giường đem ra. Máu gà đã đặt ở đó vài ngày nên vừa tanh vừa thối, màu máu đã biến thành màu đen vẩn đυ.c. Sở Tiêu căn bản không cần ôm bình hít sâu, chỉ cần nhìn một cái là cảm giác hoa mắt đã đến ngay.
Nhưng ngay đúng vào lúc này thì cửa phòng bị một bàn chân đá văng, Sở Tiêu bị dọa đến nỗi tức khắc tỉnh táo tinh thần: “Đại, đại nhân...”
Chỉ thấy Khấu Lẫm bọc áo lông chồn khoanh tay trước ngực đi đến, phía sau còn đi theo hai gã Cẩm Y Vệ mặt mày kinh ngạc. Khấu Lẫm hất cằm nhìn hắn, cười như không cười: “Sở Bách hộ, ngươi đang làm gì thế?”
Ngồi xổm trên nóc nhà canh ba đêm, rốt cuộc vì tò mò mà suýt bị Sở Tiêu bắt quả tang đυ.ng vào bình máu của hắn, bởi vậy đêm nay Khấu Lẫm quyết định hóa bị động thành chủ động, tiêu trừ cái tai hoạ ngầm tùy thời có khả năng bị lừa bịp tống tiền này.
Cho nên đêm nay hắn lôi theo hai thủ hạ cùng nhau ngồi xổm canh chừng, để cho bọn chúng tận mắt nhìn thấy mà làm chứng cho hắn.