Edited by Bà Còm in truyenhdt.com
Bất kỳ kể lại chuyện gì thì cuối cùng cũng không tránh được nhắc tới tỷ tỷ của hắn: “Ta một lòng bò lên trên cũng vì muốn có một chỗ đứng cao hơn, khiến cho cái tên Khấu Lẫm truyền khắp Đại Lương, nếu tỷ tỷ còn sống thì sẽ biết đường mà tới tìm ta.”
Khấu Lẫm càng nói càng thương tâm, uống hết chén này đến chén khác, càng uống càng sầu, càng sầu càng muốn uống thêm. Dần dần hắn đã hiểu được vì sao nhiều người trầm mê vào men rượu như vậy. “Chín năm, tỷ tỷ chưa bao giờ xuất hiện, ta nghĩ nhất định tỷ ấy đã chết rồi. Nhưng có đôi khi ta cảm thấy tỷ ấy chết đi cũng tốt, bằng không tìm đến ở bên cạnh ta, nhìn thấy bộ dáng thần chê quỷ ghét của ta hiện tại thì sợ là tỷ ấy sẽ hối hận đã từng bán thân nuôi ta... Kể từ đó, ta không nhịn được nghĩ rằng, có lẽ tỷ tỷ còn sống, nhưng chỉ vì danh tiếng gian tà cẩu tặc của ta đã khiến tỷ ấy thất vọng đến tột đỉnh, không muốn đoàn tụ với ta...”
“Không thể nào đâu, nếu thuộc hạ là tỷ tỷ của đại nhân, lý do không tới đoàn tụ nhất định vì sợ quá khứ không sáng rọi của mình, sợ sẽ mang tới những đồn đãi vớ vẩn ảnh hưởng đến đại nhân, vì thế tình nguyện đứng xa xa nhìn đại nhân, biết ngài sống tốt là được.”
Khấu Lẫm nghe vậy nghiêng người, mơ mơ hồ hồ kéo nàng lại gần: “Thật vậy sao?”
"Sở Tiêu" hỏi một câu uống một chén, hai bình rượu dường như đã cạn sạch, tinh thần lâng lâng, run run nắm lấy tay hắn, đón nhận ánh mắt hắn: “Đương nhiên là thật, hơn nữa, ngài đâu thể nào bị thần chê quỷ ghét được chứ? Thuộc hạ thấy đám người Đoạn Tổng kỳ đều thiệt tình thực lòng đối đãi đại nhân, còn có ta... ta...”
Hai người yên lặng đối diện, ngoài cửa sổ mưa phùn mênh mông không biết từ khi nào đã chuyển thành mưa to, hạt mưa đánh vào cửa sổ kêu tí tách.
Trong phòng giá cắm nến chưa có đồ chụp, gió lạnh thổi qua cửa sổ khiến cho ánh nến chập chờn, ánh sáng trong nhà lúc ẩn lúc hiện, bầu không khí vừa ái muội lại vừa nguy hiểm.
Tầm mắt Khấu Lẫm hạ xuống đặt trên đôi môi của "Sở Tiêu", nhớ tới xúc cảm mềm mại ở dưới nước ngày ấy, máu nóng từ bụng dưới không ngừng dâng lên, cả người khô nóng khó chịu.
Sở Dao lâm vào trạng thái mê huyễn lại hỗn loạn, theo bản năng cảm giác được hình như có chỗ nào đó không ổn. Nàng muốn thu hồi tay nhưng lại bị Khấu Lẫm chộp lấy, bất thình lình kéo nàng vào lòng, một cánh tay vòng qua eo nàng, bàn tay kia đặt dưới cằm nàng hơi nâng lên. Mùi rượu dày đặc quanh quẩn trong xoang mũi, nhìn gương mặt trước mắt không ngừng phóng đại, con tim Sở Dao run lên, cố gắng ép buộc mình phải thanh tỉnh, rốt cuộc nhớ tới không ổn chỗ nào.
Hiện tại nàng là một NAM NHÂN, nụ hôn này chẳng phải sẽ đặt lên môi... Sở Tiêu?
Nếu bị ca ca biết được, không chừng sẽ ra tay gϊếŧ Khấu Lẫm?
“Đại nhân, không thể...” Kinh hoảng thất thố, Sở Dao muốn đẩy Khấu Lẫm ra, nhưng nàng thật sự bị say lợi hại, tay chân đều không nghe theo sai khiến.
May mắn nhất chính là, nụ hôn của Khấu Lẫm bởi vì nàng “Không thể” mà chếch đi phương hướng, chưa dừng ở trên môi mà chỉ hôn lên chóp mũi của "Sở Tiêu". Tuy nhiên Khấu Lẫm cũng không hề có ý muốn dừng, bàn tay đặt ở sau lưng nàng không ngừng hướng lên phía trên, dần dần trụ lại nơi gáy của nàng.
Sở Dao như bị sét đánh, cả người căng chặt, tâm thần càng thêm hoảng hốt, đôi mắt trợn ngược lên, thân thể liền thay đổi thành người khác.
Khi Sở Tiêu khôi phục ý thức thì đầu óc đau nhức như muốn nổ tung, trước mắt là một màu đen nhánh, cảm giác chóp mũi ngưa ngứa như bị muỗi cắn. Sở Tiêu giơ tay muốn đập con muỗi, thế nhưng lại sờ phải một gương mặt nóng bỏng.
Sở Tiêu sửng sốt, lúc con ngươi đã tìm lại được tiêu cự thì lông tơ toàn thân đều dựng đứng, nhất thời đông cứng không thể làm ra bất luận phản ứng gì.
Mãi đến khi bàn tay Khấu Lẫm ấn vào gáy của hắn kéo hắn về phía trước, muốn vùi đầu gặm cổ của hắn, Sở Tiêu tựa như con mèo bị dẫm phải đuôi sợ hãi nhảy dựng lên, một quyền đấm ra thật mạnh: “Ngươi làm cái gì thế?!”
Khấu Lẫm không hề phòng bị ăn trọn một đấm ngã bật về phía sau, hai tay quơ quào lung tung chộp được đai lưng Sở Tiêu.
Hiện giờ ý thức của Sở Tiêu đã thanh tỉnh, thế nhưng thân thể lại không chịu nghe theo hắn khống chế, bị Khấu Lẫm túm được kéo ngã sấp xuống đất.
*Đăng tại truyenhdt.com by Bà Còm*
“Đại nhân?!” Đoạn Tiểu Giang canh giữ ở ngoài cửa nghe được động tĩnh lập tức vọt vào. Khấu Lẫm muốn uống rượu thì đương nhiên hắn phải bảo hộ một tấc cũng không rời. Kết quả vừa vòng qua bình phong liền thấy hai người kia thế nhưng đang ôm nhau nằm xoài dưới đất.
Đoạn Tiểu Giang trợn to hai mắt, xoay người bịch bịch bịch chạy lui trở ra, gắt gao khép chặt cửa phòng.
Lục Thiên Cơ vừa lúc từ phủ Thượng thư trở về, thấy bộ dáng kinh hồn bạt vía của Đoạn Tiểu Giang bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Đoạn Tiểu Giang chỉ chỉ trong phòng, dùng khẩu hình nói: “Say rượu quả nhiên loạn tính.”
Lục Thiên Cơ ngẩn ra, vốn dĩ định vào bẩm báo nhưng không thể không dừng lại bước chân, do dự nói: “Tiểu Giang, coi bộ đại nhân đã đoán sai rồi. Lúc này Sở tiểu thư đang êm đẹp ngủ ở trong phòng, ta... dùng mê dược làm nàng bất tỉnh, nghiêm túc kiểm tra hồi lâu thì xác nhận không hề có dấu hiệu dịch dung, chắc chắn là nguyên bản.”
Miệng Đoạn Tiểu Giang tròn vo: “Ngươi xác định?”
Lục Thiên Cơ chắc chắn gật đầu: “Xác định.”
“Vậy... chẳng lẽ bên trong chính là tỷ tỷ?” Đoạn Tiểu Giang quay đầu nhìn về phía cửa phòng trố mắt, “Hóa ra Đại nhân nhìn trúng cả hai tỷ muội?”
“Tề nhân chi phúc, có gì không thể?” Lục Thiên Cơ cười cười.
(Tề nhân chi phúc: hưởng phúc giống người nước Tề. Câu truyện về người nước Tề có cả một điển tích, nhưng rốt cuộc người ta chỉ nhớ được ông này có nhiều thê thϊếp haha.. Vì thế mới có câu này ý chỉ một người đàn ông ôm được nhiều bà)
*Đăng tại truyenhdt.com by Bà Còm*
Khấu Lẫm ngã nằm trên mặt đất, bị một quyền của Sở Tiêu đấm cho thanh tỉnh không ít, muốn đỡ hắn đứng lên, vừa áy náy lại vừa mất mát nhận sai: “Thực xin lỗi, là ta đường đột...” Hắn vẫn chưa kịp nhận ra là đã đổi người.
“Đừng chạm vào ta!” Sở Tiêu tránh thoát, giãy giụa bò dậy, mu bàn tay dùng sức chà tới chà lui cái mũi vừa bị hôn qua, xoay người đá Khấu Lẫm một cước, “Ngươi là cái đồ dâʍ đãиɠ!”
Sở Tiêu vừa chửi xong thì thấy Khấu Lẫm chảy máu mũi đầy mặt, áo choàng lông cáo trắng bị nhiễm máu đỏ tươi một mảnh nhìn cực kỳ chói mắt. Chân hắn lập tức nhũn ra, chứng vựng huyết tái phát hôn mê bất tỉnh.
Khấu Lẫm lảo đảo đỡ được: “Sở tiểu thư?”
Sở Dao từ từ tỉnh lại, với nàng mà nói thì sự việc xảy ra quá chớp nhoáng, phát hiện lúc này mình đang ngã vào lòng Khấu Lẫm, mà trên mặt và áo choàng của Khấu Lẫm tất cả đều là máu, nàng kinh hãi đến mức tỉnh rượu. Biết đã xảy ra chuyện gì, Sở Dao vội vàng giải thích: “Đại nhân, không phải do thuộc hạ đánh!”
“Không phải ngươi đánh chẳng lẽ do bản quan tự đánh mình?” Khấu Lẫm cũng đang nỗ lực làm cho chính mình tỉnh táo lại, kinh ngạc cảm thán một nữ nhân yếu ớt mà sao có thể đấm mạnh như vậy, thế nhưng nhớ tới lực tay lúc trước giúp hắn xoa bóp thì hắn thấy bình thường trở lại. Rốt cuộc cũng tại chính mình say rượu nên đường đột, hắn bị đánh cũng coi như đáng tội.
Tuy nhiên "Sở Tiêu" vừa nói như vậy thì hắn lại đích xác cảm giác người vừa rồi đánh hắn hình như không phải là Sở Dao, hồ nghi hỏi, “Ngươi hãy giải thích cho bản quan nghe xem, ẩu đả mệnh quan triều đình thì phải bị tội gì?”
“Đại nhân...”
Sở Dao vừa định mở miệng phân trần thì ý thức lại một lần nữa bị mơ hồ, ca ca hình như muốn tỉnh lại.
Đây là phát sinh chuyện gì thế nhỉ?
Trước kia chưa từng xuất hiện qua loại tình huống này, không biết là vì nàng mượn thân thể ca ca uống rượu hay vì ca ca đã chịu kinh hách nên ý chí trở nên kiên định, đã chiến thắng được chứng vựng huyết?
Trên mặt đất lạnh, Khấu Lẫm muốn nâng nàng dậy: “Ngồi lên lại hãy nói.”
Sở Dao nơm nớp lo sợ: “Đại nhân, trước tiên ngài hãy tránh xa thuộc hạ một chút...” Vừa dứt lời thì nàng liền mất đi quyền điều khiển thân thể.
Sở Tiêu lại một lần nữa tỉnh lại, chỉ thấy chính mình đang ở trong vòng ôm của Khấu Lẫm, tay chân cùng sử dụng vừa đấm vừa đá kịch liệt: “Ngươi còn muốn đυ.ng vào ta?!”
Khấu Lẫm bị đánh kinh ngạc đầy mặt, bật ngửa ra sau đυ.ng vào bàn trà, vò rượu ấm trà rơi xuống đầy đất, mảnh sứ vỡ đâm bị thương cánh tay, cảm giác đau đớn khiến trí óc càng thêm rõ ràng, giật mình nhìn Sở Tiêu.
Khoảng khắc này hắn đang tự hỏi: chẳng lẽ năm đó Sở Dao bị té lầu khiến đầu óc tổn thương, một khi say rượu liền dễ dàng nổi cơn điên?
Nhưng người đánh hắn dường như lại là Sở Tiêu, đây là chuyện gì thế này?
Hai người hoàn toàn khác nhau, sao lại có thể luân phiên xuất hiện trước mặt hắn?
Sở Tiêu tức muốn hộc máu nhào qua tiếp tục đánh Khấu Lẫm: “Để coi ta có đánh chết ngươi không!”
Khấu Lẫm cho dù say rượu nhưng căn cơ võ công vẫn còn, trở tay bẻ ngoặc cánh tay Sở Tiêu kiềm chế hắn trước người: “Bình tĩnh một chút.”
Trên người Khấu Lẫm mùi máu nồng nặc, cơn buồn nôn của Sở Tiêu rốt cuộc nhẫn nại không được, chứng vựng huyết lại tái phát.
Chỉ một cái chớp mắt Sở Dao đã tỉnh lại, cánh tay bị vặn quá đau, mắt phiếm lệ: “Đại nhân, đau...”
Khấu Lẫm ngơ ngác không biết đâu mà lần, nhưng giọng điệu này hắn nhận biết, tim mềm nhũn vội vàng buông tay ra. Ai ngờ người trong l*иg ngực lại trở tay đấm một quyền thật mạnh đánh hắn té nhào xuống đất.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?”
“Ngươi là cái đồ dâʍ đãиɠ!”
“Đại nhân, ngài đi mau...”
“Ngươi muốn trốn nơi đâu!”
...
“Tiểu Giang, Tiểu Giang, mau tới cứu ta...”
*Đăng tại truyenhdt.com by Bà Còm*
“Thật kịch liệt nhe.” Đoạn Tiểu Giang canh giữ ở ngoài cửa, nghe bên trong bốp bốp bang bang, chậc chậc tắc lưỡi, căn bản không có ý định đi vào.
Lục Thiên Cơ cau mày thở dài: “Một mình tỷ tỷ của Sở tiểu thư mà còn mạnh mẽ như thế, nếu ôm cả hai thì đại nhân còn giữ được mạng hay sao? Đúng là "Tề nhân chi phúc" không hưởng dễ dàng đâu nhỉ.”
“TIỂU GIANG! Còn không mau xéo vào đây cứu ta...”
Mãi đến khi cửa phòng bị Khấu Lẫm từ bên trong kéo ra, bước chân loạng choạng ào ra bên ngoài chạy trốn, lại bị Sở Tiêu từ sau lưng túm chặt tóc hung tợn kéo trở về, rốt cuộc Đoạn Tiểu Giang và Lục Thiên Cơ mới kinh hãi nhận ra tình thế không đúng.
Đây đâu phải là say rượu loạn tính, hình như đại nhân nhà bọn họ bị đánh?
ĐẠI NHÂN BỊ ĐÁNH???!!!!
Hai người chỉ khϊếp sợ trong một chớp mắt, Đoạn Tiểu Giang lập tức tiến lên đỡ lấy Khấu Lẫm lung lay sắp xỉu, Lục Thiên Cơ khóa trụ xương bả vai của Sở Tiêu, năm ngón tay như móng vuốt bấu vào tận xương ép cho Sở Tiêu buông tay.
Nghe thấy một tiếng rú thê lương thảm thiết, Khấu Lẫm cuống quít quát lớn Lục Thiên Cơ: “Chế phục nàng! Không cho phép làm nàng bị thương dù chỉ một sợi tóc!”
Nếu có thể động thủ thì hắn đã sớm ra tay, cho dù say rượu tứ chi không nghe sai khiến, nhưng với võ công của hắn sao có thể bị đánh, rốt cuộc chỉ vì sợ thương tổn đến nàng mà không dám đánh trả đấy thôi.
Lục Thiên Cơ vội vàng buông ra xương bả vai Sở Tiêu, đồng thời từ trong tay áo lấy ra một gói thuốc, sau khi mở ra thì thổi bột thuốc vào mặt Sở Tiêu.
Không hề phòng bị, Sở Tiêu hít đầy bột phấn nâu thẫm vào khoang mũi, lảo đảo muốn ngã xuống đất.
“Đỡ lấy!” Thật ra Khấu Lẫm muốn nhào tới đỡ, khổ nỗi chính hắn đứng thẳng cũng không xong.
Lục Thiên Cơ duỗi tay nâng gáy Sở Tiêu, đỡ hắn chậm rãi ngã trên mặt đất.
“Đại nhân, ngài không có việc gì chứ?” Đoạn Tiểu Giang nhìn bộ dáng mặt mũi bầm dập cả người đầy máu của Khấu Lẫm, thực sự khiến hắn hãi hùng khϊếp vía. Từ khi đi theo bên người đại nhân, chưa bao giờ thấy đại nhân chật vật khổ sở như thế này.
“Đôi mắt ngươi bị lệch rồi à? Bản quan có sao hay không ngươi nhìn không ra?!” Khấu Lẫm chống vào người Đoạn Tiểu Giang cố gắng đứng thẳng, trong lòng hỏa khí hừng hực mắng té tát, “Không, ngươi không chỉ có đôi mắt bị lệch, lỗ tai cũng điếc luôn rồi? Bản quan kêu ngươi khàn cả giọng nửa ngày, nghe không được hay sao?!”
“Thuộc hạ cho rằng...” Đoạn Tiểu Giang hổ thẹn cúi đầu, thật đúng là đầu óc của mình toàn ý nghĩ xấu. Nếu không phải còn đang đỡ Khấu Lẫm, hắn đã quỳ xuống thỉnh tội, “Thuộc hạ biết tội! Nguyện chịu đại nhân trách phạt!”
“Trước tiên đi sai chưởng quầy nấu chút canh giải rượu, rồi mượn tạm một gian phòng để nghỉ.” Lúc này Khấu Lẫm nào có tâm trạng nhàn rỗi để trừng phạt Đoạn Tiểu Giang, xương cốt cả người hắn dường như sắp gẫy rời, lại nhìn đến Sở Tiêu đang nằm bất tỉnh dưới đất, đầu óc Khấu Lẫm càng phình to hơn.
Cứ nghĩ Khấu Lẫm hắn đây non nửa cuộc đời sóng to gió lớn kiểu gì mà chưa trải qua, tự cho rằng bản thân "gặp biến bất kinh", thế mà lại ngốc nghếch bị lăn lộn đến mức choáng váng, cho tới bây giờ cũng chưa thể hiểu được mới vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đau đầu quá, trước tiên tỉnh rượu lại rồi hãy nói!