Edited by Bà Còm in truyenhdt.com Bên trong Hồng Tụ Chiêu rộng thênh thang như một cung điện, ở giữa có hồ nước hình tròn thật lớn, phía trên hồ nước là cái trống to có thể đứng được mười người, trên mặt trống vẽ hoa văn mẫu đơn màu sắc rực rỡ. Sở Dao biết đây hẳn là sân khấu cho vũ cơ nhảy múa.
Bởi vì chỗ ngồi vây quanh hồ nước hình tròn nên cũng chẳng phân biệt vị trí chủ tọa hay vị trí cuối. Tống Thế Quân dẫn đầu chọn một vị trí ngồi xuống, các khách nhân cũng đồng loạt vào chỗ, mỗi người đều mang theo tâm phúc đứng ở phía sau.
Khấu Lẫm cố ý ngồi sát bên phải của Tạ Tòng Diễm khiến cho "Sở Tiêu" và Tạ Tòng Diễm kề nhau rất gần, còn thản nhiên ra lệnh cho "Sở Tiêu": “Tạ Tướng quân không mang người hầu tới, ngươi giúp đỡ rót rượu đi.”
Tạ Tòng Diễm nghe được lời này, chậm rãi quay đầu liếc Khấu Lẫm một cái. Khấu Lẫm làm như không thấy thúc giục "Sở Tiêu": “Rót đi chứ!”
Sở Dao chỉ có thể căng da đầu, đi đến bên cạnh Tạ Tòng Diễm, cúi người cầm lấy bầu rượu bằng bạc đặt trên bàn.
“Ngươi đứng đó thất thần làm gì?” Khấu Lẫm lại bắt đầu giáo huấn Viên Thiếu Cẩn, “Muốn bản quan tự mình động thủ?”
Viên Thiếu Cẩn thật bị sửng sốt ngây ra một chút rồi mới hoàn hồn đi rót rượu. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Khấu Lẫm chỉ kêu hai người họ vào theo -- trong đám khách quý này chỉ có một mình Khấu Lẫm không phải xuất thân huân quý, thế là bèn sai sử công tử của Thủ phụ và công tử của Thượng thư, muốn tìm về chút mặt mũi trước đám hậu nhân thế gia kia.
Nhưng thực mau Viên Thiếu Cẩn biết mình đã nghĩ oan cho Khấu Lẫm, bởi vì trong số những người này không có mấy ai nhận biết bọn họ.
Chỉ nghe trên bàn tiệc có người thở dài
một hơi rồi than: “Tổ tiên chúng ta năm đó vất vả đi theo Thái Tổ đánh thiên hạ, hiện giờ trong triều lại toàn những kẻ "bám cán bút" múa mép khua môi định đoạt.” Người nói chuyện là Hạ Bưu, Chỉ Huy Sứ Trung Dũng Vệ trong số mười hai đội Cấm quân, “Một làm Thủ phụ, một làm Thượng thư, cả ngày...”
(Bám cán bút: ám chỉ quan văn) “Khụ khụ.” Tống Thế Quân ho khan hai tiếng cắt ngang lời hắn nói, nhìn về phía Khấu Lẫm, “Khấu huynh, không bằng để Thiếu Cẩn và Sở công tử cũng ngồi xuống nhập tiệc?”
Hắn vừa nhắc nhở thì Hạ Bưu mới biết hai Cẩm Y Vệ phía sau Khấu Lẫm là ai, hơi kinh ngạc nhưng lại không để bụng cười lạnh một tiếng. Hắn xuất thân Lục An Hầu phủ, nền tảng thật sự cứng cáp nên ngay cả Viên Thủ Phụ cũng dám mắng, nhưng rốt cuộc hắn cũng không hề tiếp tục nói gì.
Lúc này Sở Dao mới thật minh bạch dụng ý Khấu Lẫm dẫn hai người họ vào đây, chính là sợ các võ tướng tụ lại bên nhau sẽ bắt đầu đàm luận tập đoàn quan văn khiến hắn chọc phải thị phi. Rốt cuộc Khấu Lẫm chưa bao giờ đứng về phe ai, mặc kệ Viên đảng hay Sở đảng, không cần biết là quan văn hay võ tướng.
Sở Dao cầm bầu rượu đứng ngẩn người suy tư. Tạ Tòng Diễm trầm mặc uống xong chén rượu, không thấy "Sở Tiêu" rót thêm lại cầm bầu rượu không đặt xuống bèn duỗi tay ra lấy, bởi vì không để ý nên không thể tránh khỏi đυ.ng phải tay "Sở Tiêu". Sở Dao đang suy nghĩ bị đυ.ng giật nảy mình, biểu tình quẫn bách rơi vào trong mắt Tạ Tòng Diễm. Hắn chợt cảm thấy hơi chút hoảng hốt -- mới uống có một chén chẳng lẽ đã say rồi, làm thế nào lại có cảm giác giống Sở Dao đến như vậy?
Khấu Lẫm đang vuốt ve chén rượu, vẫn luôn nhìn chăm chú vào biểu tình của hai cữu chất mà suy đoán -- nếu Sở Tiêu là nữ giả nam trang, Tạ Tòng Diễm khẳng định đã biết; thậm chí người mà Tạ Tòng Diễm coi trọng theo như Khấu Lẫm thấy, thật ra là "tỷ tỷ" này...
Đương nhiên, Khấu Lẫm hoàn toàn chỉ là đoán mò. Hắn chỉ nắm chắc một điều, nếu đôi song sinh của Sở gia là tỷ muội, Tạ Tòng Diễm nhất định đã coi trọng một người. Thông qua vụ án của Vĩnh Bình Bá thế tử, cho dù Khấu Lẫm đã lật đổ hoài nghi của hắn với Tạ Tòng Diễm, nhưng cũng chưa hẳn loại trừ Tạ Tòng Diễm ra khỏi tuyến đường điều tra. Thay đổi ý nghĩ, Khấu Lẫm quyết định sẽ phân phó Từ Công Danh âm thầm đi tra Tạ Trình Tạ Lão Tướng quân đã quá cố.
Mà Sở Dao sau khi bị giật mình thì thu lại cảm xúc cực nhanh, bắt chước bộ dáng Sở Tiêu ngượng ngùng nói: “Tiểu cữu... Tạ Tướng quân, ngài làm ta sợ hết hồn.”
“Đưa cho ta.” Tạ Tòng Diễm lấy lại bầu rượu từ trong tay "Sở Tiêu".
“Vâng.” Sở Dao quay về vị trí đứng sau lưng Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm bỗng nhiên nhớ tới Tống Thế Quân vừa đề nghị để hai công tử Sở, Viên ngồi xuống bèn đáp lại: “Không cần đâu, lúc này hai người bọn họ chỉ là Cẩm Y Vệ Bách hộ, không có thân phận nào khác.”
“Một khi đã như vậy, Tống mỗ liền không nhúng tay vào nội vụ của Khấu huynh.” Tống Thế Quân cười gật đầu, giơ chén lên kính rượu, “Lại một lần nữa đa tạ chư vị cho Tống mỗ mặt mũi. Mười hai đội Cấm quân phụ trách Hoàng đình, Cẩm Y Vệ phụ trách Hoàng thành, còn lại ba đại doanh của Tạ Tướng quân là phòng tuyến thứ nhất bảo vệ xung quanh kinh thành, nguyện sau này chúng ta đều hợp tác vui vẻ, chung sức vì Thánh thượng, vì Đại Lương.”
Nhóm Chỉ Huy Sứ bắt đầu nâng chén nhấp môi.
Sở Dao nghiêm túc học hỏi, tất cả những vị đang ngồi đây đều là thủ lĩnh chính tam phẩm của Vệ quân, đều là những vị đầy kinh nghiệm lăn lê bò lết trên quan trường. Người nào người nấy "xổ nho" cực kỳ thuận miệng, từng tràng từng tràng tuôn ra thật vang dội, quan văn bị bọn họ khinh bỉ mà nghe xong đều phải hổ thẹn.
Đang bận ứng đối, Khấu Lẫm cũng không rảnh mà lo quan sát Tạ Tòng Diễm.
Còn Tạ Tòng Diễm ngoại trừ ngẫu nhiên nâng chén, căn bản không hề mở miệng nói chuyện. Mọi người ngồi đây cũng đều hiểu biết tính tình của hắn, không ai lôi kéo bắt chuyện với hắn, sợ đến lúc kết giao không được ngược lại còn chọc giận "Diêm Vương sống".
Tạ Tòng Diễm liền tự rót tự uống, không biết vì sao mà ánh mắt của hắn không kiềm chế được lại hướng về phía "Sở Tiêu" sau lưng Khấu Lẫm mà ngắm nghía.
Đúng như Sở Dao nhận xét, Tạ Tòng Diễm chưa bao giờ lưu tâm đến người hoặc chuyện mà hắn không để bụng, ví dụ như Sở Tiêu, cũng không phải thật sự là ngoại chất nhi của hắn thì hắn để ý làm cái quái gì? Bình thường Tạ Tòng Diễm đều ở quân doanh, rất ít khi tiếp xúc với Sở Tiêu, mỗi lần về phủ Thượng thư nếu có gặp hắn thì cũng hơn phân nửa là vì để giáo huấn -- tuổi không nhỏ còn cứ chạy đến khuê phòng của muội muội, không có một chút quy củ nào. Mọi người đều xưng Sở Tiêu là "Thi họa song tuyệt", cũng nghe nói Sở Dao thích bắt chước tranh chữ của ca ca, vì thế Tạ Tòng Diễm mới có thể cố ý nghiêm túc nhìn Sở Tiêu thêm một chút để so sánh. Hôm nay mới phát hiện, huynh muội bọn họ có những cử chỉ cực kỳ giống nhau.
Sau khi kính rượu một vòng, Tống Thế Quân nói: “Suýt nữa quên, lần này Tống mỗ từ Tây Vực hồi kinh, ngoại trừ rượu bồ đào thơm ngon này còn mang về mấy vũ cơ...”
Sau hai tiếng vỗ tay của hắn, mấy vũ cơ ăn mặc lố lăng dáng người thướt tha đi vào, phần bụng để lộ, lụa mỏng che mặt, nhìn không rõ lắm dung mạo.
Sở Dao tò mò nhìn các nàng đi lên mặt trống dựng trên hồ nước, nhạc sư chưa tấu nhạc, mỗi người vũ cơ đang đứng trong tư thế sẵn sàng.
Ánh mắt Sở Dao dừng trên người một nữ tử dẫn đầu đoàn vũ cơ, nàng ăn mặc hoa mỹ nhưng không hề để trần da thịt, khăn che mặt lộ ra đôi mày liễu mắt phượng, rõ ràng không phải người Tây Vực.
“Đây là những vũ cơ...” Tống Thế Quân vừa bắt đầu giới thiệu, chợt nhìn thấy nữ tử dẫn đầu trên mặt trống, thanh âm đột nhiên im bặt, cẩn thận nhìn lại lần nữa, sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm.
Lực chú ý của những người khác bị các nữ tử dị vực hấp dẫn, không lưu ý đến sự khác thường của Tống Thế Quân.
Chờ nhóm nhạc sư tấu khúc, các vũ cơ nhẹ nhàng bắt đầu điệu múa. Sở Dao cũng đã từng học qua một ít, xem ra nữ tử dẫn đầu tuy không phải người Tây Vực nhưng lại múa đẹp nhất.
“Tạ Tướng quân.” Trong tiếng nhạc cụ, Khấu Lẫm quay đầu sang hỏi, “Vị Tống Thất tiểu thư kia của Định Quốc Công phủ, hiện giờ đã cập kê rồi chứ nhỉ?”
Tạ Tòng Diễm rũ mắt uống rượu, căn bản không thèm phản ứng.
Khấu Lẫm không có nửa phần tự giác, liếc mắt về phía mỹ nhân đang múa trên mặt trống tiếp tục nói: “Nghe nói Tống Thất tiểu thư sở hữu diện mạo khuynh quốc khuynh thành, lại giỏi ca múa, chưa từng lộ diện trước mặt người khác, ngày thường ra cửa luôn dùng một tấm lụa mỏng che mặt, chỉ còn chờ Thái Hậu nương nương tổ chức lễ cập kê hoành tráng nhất kinh thành để nàng lộ mặt khoe dung mạo trước thế nhân.”
Tạ Tòng Diễm ngoảnh mặt làm ngơ.
Khấu Lẫm vẫn không dứt: “Hiện giờ mỹ nhân trong kinh được nhắc đến nhiều nhất chính là ngoại chất nữ của Tạ Tướng quân. Tống Thất tiểu thư đã viết xong thiệp, cố ý mời ngoại chất nữ của Tạ Tướng quân tham gia lễ cập kê của mình, xem ra rất có tự tin đối với sự mỹ mạo của bản thân.”
Tạ Tòng Diễm rốt cuộc buông chén rượu, quay đầu liếc hắn một cái: “Khấu đại nhân tra không ra vụ án mất trộm ở Đông Cung, nhưng thật ra lại rất tích cực đối với ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi này.”
“Thân là Cẩm Y Vệ phải giám sát toàn bộ quan lại, đây là chức trách của Khấu mỗ.” Khấu Lẫm da mặt dày thò lại gần, “Ta cũng tò mò, Tống Thất tiểu thư rốt cuộc đẹp đến độ nào? Ta chỉ thấy qua Sở tiểu thư, thật đúng là không tin ai có thể vượt qua được nàng. Thế nhưng ngẫm lại cũng phải, tuổi của Sở tiểu thư rốt cuộc có hơn lớn, so không được với Tống Thất mới mười lăm, đúng vào thời điểm nhan sắc tươi mát nhất...”
Khấu Lẫm cố ý thử Tạ Tòng Diễm, kết quả nói một hồi, bỗng nhiên cảm giác sau lưng tích tụ một trận sát khí khiến lưng hắn như bị kim chích, hắn cúi đầu uống một ngụm rượu, không nói gì nữa.
Chờ tiếng nhạc dừng lại, điệu vũ kết thúc, các vũ cơ đứng yên trên mặt trống.
Tống Thế Quân cau mày nói: “Xuống lĩnh thưởng đi.”
Khấu Lẫm đã cho Tống Thế Quân đủ mặt mũi, bèn đứng dậy nói: “Khấu mỗ còn có công vụ trong người, cáo từ trước.”
Các vị đang ngồi vốn dĩ cũng không thể nào thích nổi tên quyền tham này, vì thế cũng chẳng ai lên tiếng ngăn cản.
"Sở Tiêu" đi theo phía sau Khấu Lẫm rời khỏi Hồng Tụ Chiêu, lúc ra ngoài đi sóng vai Viên Thiếu Cẩn nghe hắn nhận xét: “Hồng Tụ Chiêu này ngay cả nhạc phường cũng không bằng, không rõ vì sao Đại ca ta không cho phép ta tới.”
Sở Dao có cùng nhận xét, cảm thấy cũng chẳng có gì khác so với nhạc phường tửu lầu.
Khấu Lẫm dừng lại bước chân, quay đầu lại bĩu môi trào phúng: “Ngươi biết cái gì? Vừa rồi vị dẫn đầu đoàn múa chính là Tống Thất tiểu thư Tống Yên Ni của Định Quốc Công phủ, tiểu tôn nữ được Định Quốc Công Tống Tích sủng ái nhất.”
Viên Thiếu Cẩn và "Sở Tiêu" đều ngẩn ra.
Khấu Lẫm quay lưng lại tiếp tục đi trước: “Nhìn dáng vẻ Tống Thế Quân coi bộ cũng vừa mới biết, nhìn gương mặt kia đen hơn đít nồi -- đường muội ở đây mà hắn dám dẫn người tới chơi nữ nhân?”
Khấu Lẫm nói ra chân tướng mới khiến Sở Dao chợt nhận ra, lúc nãy khi Tống Thất tiểu thư khiêu vũ thì từ đầu đến cuối mặt luôn hướng về phía Tạ Tòng Diễm.
Đôi mắt đưa tình thế kia thì hẳn là cố ý dành cho Tạ Tòng Diễm rồi, vậy chứng tỏ nàng ta không bài xích Định Quốc Công an bài hôn sự này. Chỉ tiếc vì đó là nữ nhi của Tống gia, Sở Dao cũng không biết mình có nên chúc phúc nàng ta được như ước nguyện hay không.
Bỗng dưng nàng lại nghĩ tới vừa rồi bị Khấu Lẫm nói mình lớn tuổi, không đẹp tươi mát bằng Tống Yên Ni. Xưa nay Sở Dao không hề để tâm đến dung mạo của mình, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, có nữ tử nào mà lại không yêu quý dung mạo, trong lòng khó tránh khỏi một trận mất mát.
Cơn tức nổi lên, Sở Dao cởi Tú Xuân đao bên hông dứ về phía cái ót của Khấu Lẫm làm động tác bổ xuống vài nhát sau đó lại thu hồi. Khấu Lẫm đi phía trước, không biết động tác nhỏ nhen này của nàng.
Viên Thiếu Cẩn nhìn thấy ngẩn ra, đưa ánh mắt dò hỏi: Ngươi đang làm gì?
Sở Dao lạnh lùng vươn một ngón tay, chỉ chỉ đao, lại chỉ chỉ cái ót của Khấu Lẫm, ý là: Ta thách ngươi có dám hay không?
Viên Thiếu Cẩn làm sao có thể chịu thua "Sở Tiêu", cũng cầm lấy Tú Xuân đao hướng cái ót Khấu Lẫm giả bộ bổ xuống, khıêυ khí©h nhìn "Sở Tiêu": Ta mà không dám?
Đoạn Tiểu Giang đong đưa chân ngồi trên mép thành lầu, thu vào đáy mắt toàn bộ hành động của bọn họ, răng rắc cắn một miếng táo, dở khóc dở cười. Chờ Khấu Lẫm đến gần, hắn từ trên lầu phi thân xuống đất, giao lại Tú Xuân đao: “Đại nhân, có thể đi chưa?”
“Đi thôi, trước tiên đưa Sở Tiêu về phủ Thượng thư.” Khấu Lẫm tiếp nhận Tú Xuân đao của mình, một chân đã bước lên xe ngựa, chợt nghe trong Hồng Tụ Chiêu truyền đến một tràng tiếng thét sợ hãi thê lương.
Sau đó tiếng thét sợ hãi biến thành tiếng rú thảm thiết, trong vùng núi yên tĩnh này tiếng rú càng thêm vang vọng, nghe vào tai trở nên phá lệ kinh khủng. Dường như thanh âm vừa vang lên là Khấu Lẫm lập tức đi vòng vào, Đoạn Tiểu Giang cùng tất cả các Cẩm Y Vệ theo sát phía sau.
"Sở Tiêu" và Viên Thiếu Cẩn phản ứng chậm nửa nhịp, rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Vừa mới nháy mắt cũng không biết bên trong đã xảy ra biến cố gì, Sở Dao có chút lo lắng cho Tạ Tòng Diễm, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới được.
Trở lại phòng yến tiệc lúc trước sớm đã không còn một bóng người, Sở Dao một đường đi theo Khấu Lẫm xuyên qua cửa hông, đi vào một ngôi viện nhỏ, xa xa nhìn thấy mấy thủ lĩnh Vệ quân đều túm tụm trong sân, binh khí sắc bén trong tay tất cả mọi người đều dính máu, dưới chân có một đống vật gì đó bị chém đứt thành khúc máu thịt nhầy nhụa vẫn đang không ngừng uốn éo.