“Tùy ngươi.” Tạ Tòng Diễm không ngăn lại Khấu Lẫm, cũng không khuyên bảo hắn phải nghĩ kỹ, chỉ là khi nhìn về phía hắn thì ánh mắt dần dần trở nên hiền lành.
Tỷ phu đã nói, nếu Khấu Lẫm lựa chọn không cứu người chứng tỏ hắn quyết tâm đứng về phe bọn họ, sau này có thể coi hắn là một thành viên của Sở đảng nhưng lại phải đề phòng cẩn thận. Nếu Khấu Lẫm lựa chọn cứu người chứng tỏ hắn vẫn không đứng về phe nào, nhưng sau này lại có thể coi hắn như người nhà mà tín nhiệm.
Tỷ phu còn nói, Khấu Lẫm chín phần mười sẽ lựa chọn cứu người. Tạ Tòng Diễm không hiểu tỷ phu đã dùng tiêu chuẩn nào để phán đoán như vậy, khi nghe Khấu Lẫm nói bốn chữ “Sinh tử chi giao” với Lục Thiên Cơ khiến hắn hơi nhíu mày. Trong mắt hắn, bệnh đa nghi của Khấu Lẫm rất nghiêm trọng, đã vậy còn rất tiểu nhân, tính tình ích kỷ cuồng vọng, so với mình càng khiến người ghét nhiều hơn, làm sao có thể được cái gì mà "Sinh tử chi giao"? Đúng ra phải giống hắn, ngay cả một bằng hữu cũng không có mới hợp lý.
Thật sự đối với Khấu Lẫm mà nói, nhận là “Sinh tử chi giao” cũng quá khoa trương. Tuy nhiên Lục Thiên Cơ đi theo bên người hắn bốn năm, mặc dù vì nhiệm vụ bí mật nhưng rõ ràng đã thật sự liều mạng vì hắn không chỉ một lần. Ví dụ như sau khi Sở Dao bị mất tích, đối mặt với lực lượng của Ma Phong Đảo ngoài tầm tay với, hắn lập tức hô Lục Thiên Cơ từ kinh thành tới đây. Có Đoạn Tiểu Giang và Lục Thiên Cơ là hai trợ thủ đắc lực bên cạnh, hắn càng có tự tin hơn.
“Cha còn có tính toán gì khác hay không?” Khấu Lẫm thay y phục dạ hành xong bèn dò hỏi Tạ Tòng Diễm.
Tạ Tòng Diễm nhìn lại hắn: “Có ý gì?”
Con thuyền đột nhiên xóc nảy một cái, Khấu Lẫm lảo đảo cố ổn định thân thể: “Bình thường cha làm việc luôn cầu an ổn, trong khi ta lại thích cầu thắng trong nguy hiểm. Hôm nay trên biển bão táp khó lường, vì thế đối mặt với Giang Thiên Dữ, ta phải thận trọng từng bước, không dám liều lĩnh một chút nào. Thế nhưng thái độ của cha lại quá khác thường, phá hư kế hoạch ổn thỏa của ta, chọn dùng thủ đoạn cấp tiến như thế, tuyệt đối không phải chỉ muốn nhân tiện gϊếŧ Lục Thiên Cơ đơn giản như vậy đâu.”
Giọng điệu của hắn là khẳng định chứ không phải đặt câu hỏi. Tạ Tòng Diễm chỉ buông xuống một câu: “Cứ làm chuyện ngươi nên làm, tỷ phu sẽ không hại ngươi.”
Khấu Lẫm nghiêm mặt nói: “Trước sau đặt ta vào thế bị động, khiến ta không chỉ tức giận vì thấy mình bị người điều khiển lợi dụng mà trong lòng càng khó an tâm.”
Tạ Tòng Diễm giải thích: “Tỷ phu cũng không phải coi ngươi là vũ khí để sử dụng, ông ấy lập ra kế hoạch này cũng chỉ trong vòng hai ngày khi đến đây. Bởi vì không cách gì liên lạc với ngươi nên một loạt mưu tính của tỷ phu đều đặt trên giả thuyết là ngươi không biết tình hình. Nếu một khi ngươi biết được kế hoạch, lại thích viết lệch đi một nét bút, vậy thì tỷ phu sẽ đoán không ra ngươi sẽ xử lý như thế nào, sẽ bị phân tâm không thể thực hiện bố cục kế tiếp.”
Khấu Lẫm hơi trầm ngâm, hắn đã hiểu ra.
Ở trong cùng một đội ngũ, binh càng nhiều càng tốt nhưng chủ tướng lại chỉ có thể trao cho một người duy nhất, bằng không sẽ giống như một thân thể mà có hai cái đầu, tay chân nhất định đại loạn.
Sở Hồ li và Tạ Trình đã gặp mặt, tin tức thu thập được hơn xa so với hắn, khi trù tính dĩ nhiên cũng càng rộng mở hơn. Vì thế nhiệm vụ của hắn là phải tín nhiệm nhạc phụ, nhất nhất đi theo tiết tấu của ông ấy thì kế hoạch mới thực hiện tốt.
Tạ Tòng Diễm lại bổ sung một câu: “Sau khi ngươi rời đi, ta sẽ nói toàn bộ cho Đoạn Tiểu Giang.”
Khấu Lẫm nghe vậy ánh mắt lạnh lùng: “Sao ta nghe có vẻ như có ý muốn dẫn dụ ta rời đi? Chẳng lẽ sau đó con thuyền này sẽ có nguy hiểm?”
Tạ Tòng Diễm cởi đao ngồi xuống, vững như Thái sơn: “Ta vẫn sẽ luôn lưu lại nơi này, cùng bọn thuộc hạ của ngươi đồng sinh cộng tử, ngươi còn có gì không yên tâm?”
Khấu Lẫm suy nghĩ sơ qua, hướng ra ngoài lạnh giọng hô: “Tiểu Hà!”
Tiểu Hà nghe kêu liền biết đại nhân nhà mình muốn gì, nỏ tiễn đã ôm trong ngực: “Đại nhân, vũ khí ngài cần đã sẵn sàng!”
Lần này ra biển Khấu Lẫm không mang theo hộp binh khí, quá nặng, vả lại cũng không thể dùng được trên biển. Tú Xuân đao đặc chế của hắn đương nhiên càng không thích hợp, vì thế muốn Tiểu Hà chuẩn bị nỏ tiễn. Khấu Lẫm rời kinh đi xuống phía Nam chỉ cõng theo hộp binh khí, nhưng tất cả vũ khí khác quen dùng đều được ám vệ đóng gói mang theo.
Đeo túi mũi tên sau lưng, Khấu Lẫm một tay cầm nỏ ra khỏi khoang thuyền, tiếp nhận ống kính Tây Dương do Đoạn Tiểu Giang đưa cho, nhìn về hướng Giang Thiên Dữ.
Cánh buồm của con tàu đã bị đốt rụi, binh lính tinh nhuệ của Đông Doanh đều mặc đồng phục dạ hành bó sát người, trông rất giống như cách ăn mặc của tín đồ tà giáo Thiên Ảnh trên tàu. Thế nhưng phân biệt cũng không khó, đội binh Đông Doanh đều là những người tu luyện nhẫn thuật, cầm trong tay kiếm võ sĩ, miếng vải đen trùm kín cả đầu chỉ lộ ra đôi mắt; còn tín đồ tà giáo thì chỉ che mặt mà thôi.
Một trăm binh sĩ đánh với năm mươi tín đồ tà giáo mà vẫn phải cực kỳ cố hết sức, có thể thấy được đám tà giáo này đích xác là tinh anh của Thiên Ảnh. Hơn nữa Giang Thiên Dữ sợ Cẩm Y Vệ chơi gian trá nên đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để khai chiến.
“Đại nhân, Thiên Cơ ở chỗ đó.” Đoạn Tiểu Giang chỉ vào một vị trí.
Khấu Lẫm nhìn theo hướng ngón tay của hắn, nhìn thấy Lục Thiên Cơ đang treo người trên cột buồm giao đấu với nữ nhân đeo mặt nạ trước đó giám thị chính mình.
Cả người Lục Thiên Cơ ướt đẫm, hẳn là còn chưa kịp lên tàu lớn thì tinh binh Đông Doanh đột nhiên từ dưới nước xông lên. Hắn vừa ra tay tiếp chiêu thì bại lộ ngay hắn không phải Nhạc Đằng mà là Cẩm Y Vệ dịch dung giả trang. Trên thuyền có quan tài, Giang Thiên Dữ dĩ nhiên luôn quan sát chằm chằm, chắc chắn bị tức giận đến mức muốn nổi điên, cho dù đang gặp công kích cũng muốn phái thuộc hạ xuống thuyền bắt lấy Lục Thiên Cơ.
Thấy Lục Thiên Cơ bị đánh chật vật khó chống, Khấu Lẫm cài ống kính Tây Dương lên thắt lưng rồi hô: “Tiểu Hà đi theo bản quan, người còn lại ở tại chỗ đợi lệnh!”
Toàn bộ Cẩm Y Vệ đồng loạt hô vang: “Rõ!”
Đoạn Tiểu Giang đã chuẩn bị sẵn sàng đi cứu Lục Thiên Cơ, nghe vậy sửng sốt: “Đại nhân, hãy để thuộc hạ đi theo!”
Khinh công của hắn xuất chúng, xét thế nào thì cũng nên để hắn đi càng thỏa đáng hơn.
“Ngươi lưu lại trên thuyền, hết thảy đều nghe theo Tạ Tướng quân điều khiển.” Khấu Lẫm dùng miếng vải đen che mặt, xoay người nhảy xuống con thuyền nhỏ lúc nãy hắn chèo trở về.
“Phải nhường một ít cơ hội cho người trẻ tuổi chứ.” Tiểu Hà cũng che mặt, ý chí chiến đấu sục sôi, hai chân đạp mạnh trên sàn tàu phi thân lên cao. Khinh công của hắn tuy không theo kịp Đoạn Tiểu Giang, nhưng thân là ám vệ nên khinh công cũng không yếu, thuyền nhỏ chỉ hơi bị lắc lư mà thôi.
Có chút nước tràn vào thuyền nhỏ cùng với một con cá bị sóng đánh vào. Khấu Lẫm không muốn đặt mông xuống một vũng nước, thế nhưng ngoài trời sấm nổ đì đùng, tia sét chớp lóa xuyên qua tầng mây, hiện giờ ngay giữa buổi trưa mà mặt biển xám xịt, hắn không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống, đặt nỏ cơ quan lên đầu gối: “Đi thôi.”
“Vâng!”
Hãy đọc truyện ở nhà b,à,c,ò,m/w,a,t,t,p,a,d
Sau khi Khấu Lẫm rời khỏi, Đoạn Tiểu Giang dùng ống kính Tây Dương nhìn theo chằm chằm.
Một Cẩm Y Vệ tới báo: “Đoạn Tổng kỳ, Tạ Tướng quân mời ngài vào thảo luận.”
Đoạn Tiểu Giang nhíu mày, không rõ Từ lão giả đã rời đi từ lúc nào, ngay cả trên thuyền Ngu gia cũng không nhìn thấy bóng dáng, vì sao Tạ Tòng Diễm vẫn còn lưu lại trên thuyền Cẩm Y Vệ không đi?
Nhớ tới lời Khấu Lẫm dặn dò, Đoạn Tiểu Giang giao ống kính Tây Dương cho A Tùng tiếp tục canh chừng rồi đi vào trong khoang. Mới vào đến nơi còn chưa kịp ôm quyền dò hỏi, Tạ Tòng Diễm đã mở miệng: “Toàn bộ Cẩm Y Vệ trên thuyền đều biết bơi cả chứ?”
Đoạn Tiểu Giang ngơ ngác gật đầu: “Biết.”
Bởi vì mạo hiểm trên biển nên dĩ nhiên phải chọn người tinh thông bơi lội.
“Vậy được rồi.” Tạ Tòng Diễm dời ánh mắt đang chăm chú hướng ra ngoài cửa sổ dừng lại trên người Đoạn Tiểu Giang với tia nhìn lạnh lùng, “Ngươi mang mấy người thân thủ tốt lưu lại trên sàn tàu, tất cả những người khác đi xuống kho để hàng hoá dưới đáy khoang.”
“Vì sao?”
“Sau đó có lẽ sẽ xuất hiện một thuyền chiến nã hỏa lực về hướng con tàu của các ngươi.”
Đoạn Tiểu Giang kinh ngạc: “Thuyền chiến?”
Tạ Tòng Diễm gật đầu: “Một thuyền chiến trang bị hoàn mỹ, nã pháo một trận là con tàu của các ngươi sẽ biến mất.”
“Giang Thiên Dữ an bài?” Đoạn Tiểu Giang không hề có một chút sợ sệt. Thuyền chiến đích xác lợi hại, nhưng nếu trang bị thêm mười mấy hai mươi khẩu pháo thì thuyền nặng hơn nên tốc độ sẽ chậm hơn, căn bản không đuổi kịp con tàu cỡ trung của bọn họ.
Sức phá hoại của khẩu pháo đích xác rất lớn nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng -- tầm bắn ngắn. Hỏa pháo dùng để công thành chiếm đất hoặc thủ thành ngăn địch thì cho được hiệu quả tốt nhất, nhưng một khi đưa ra biển để dùng truy kích thì hiệu quả cực kỳ tệ hại. Đây chính là nguyên nhân vì sao Thủy sư của Đại Lương trang bị hoàn mỹ, thuyền chiến tựa như tường thành, nhưng đa số không cách gì tiêu diệt được thuyền hải tặc. Chỉ vì thuyền hải tặc nhẹ nhàng linh hoạt, luồn lách tránh thuyền chiến dễ như trở bàn tay.
Khấu Lẫm và Giang Thiên Dữ đều sợ đối phương sẽ mai phục trong phạm vi hải vực, vì thế mới ước định sử dụng loại thuyền cỡ trung gọn nhẹ tốc độ mau.
Tạ Tòng Diễm hơi cong khóe môi: “Nhưng nếu đối phương là thuyền chiến tuần tra của Thủy sư Đại Lương, cắm cờ Song Long của chúng ta, ngươi sẽ dám né tránh hay sao?”
Đoạn Tiểu Giang híp mắt lại, trong lòng đang phỏng đoán là thế lực nào của triều đình mà lại cấu kết với Thiên Ảnh, dám táo bạo trắng trợn tàn sát Cẩm Y Vệ?
Hắn thử thăm dò: “Phủ Định Quốc Công, Tống gia?”
Tạ Tòng Diễm ừ một tiếng.
Đoạn Tiểu Giang hồ nghi: “Tống gia không có quân quyền ở vùng duyên hải Đông Nam, vì sao lại lui tới trên biển?”
Tạ Tòng Diễm kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta đều biết bức họa Núi Sông Vạn Dặm là do Tống gia đánh cắp. Ngũ nhi tử Tống Thế Nguyên của Tống Đại đô đốc Tống Diệc Phong đang phòng thủ ở Tây Nam, cuối năm qua chưa từng hồi kinh, đã vậy còn xin phép nghỉ bệnh, mấy tháng chưa từng lộ diện trước mặt người khác. Sở Thượng Thư hoài nghi hắn tới Đông Nam hải đang cùng Giang Thiên Dữ dựa vào bức họa Núi Sông Vạn Dặm tầm bảo khắp nơi trên biển. Giang Thiên Dữ lần này giao dịch với Khấu Lẫm, nhất định hắn chờ ở vùng phụ cận để hộ tống, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, Giang Thiên Dữ sẽ phóng tín hiệu cầu hắn cứu viện. Nếu không có chuyện gì thì hắn sẽ không cần xuất hiện.”
Cho nên Sở Tu Ninh phải phá vỡ kế hoạch ban đầu của Khấu Lẫm, trực tiếp để tinh binh Đông Doanh mãnh liệt tấn công, khai chiến với Giang Thiên Dữ để dụ thuyền chiến của Tống gia xuất hiện.
Năm ngoái Khấu Lẫm đối đầu với Tống gia lôi Tống Thế Quân đang sống sờ sờ ra đông chết, đám tôn tử của Tống gia nhất định muốn gϊếŧ hắn trả thù, nhưng ngại có nhiệm vụ trong người nên không tiện động thủ mà thôi. Hiện giờ chiến hỏa bùng lên, khi Tống Thế Nguyên tới cứu Giang Thiên Dữ, khẳng định sẽ muốn bắn hạ thuyền Cẩm Y Vệ, gϊếŧ Khấu Lẫm trước cái đã rồi làm chuyện khác.
Tạ Tòng Diễm nhìn về phía Đoạn Tiểu Giang: “Lát nữa ngươi đứng ở đầu thuyền làm mồi dụ bọn chúng tới đây... Tuy rất nguy hiểm nhưng hy vọng có thể lấy về bức họa Núi Sông Vạn Dặm mất đi đã lâu, có dám đánh cược một phen hay không? Mà ta cũng sẽ ở ngay tại thuyền này cùng các ngươi cược mạng.”
Đoạn Tiểu Giang hít một hơi thật sâu rồi ôm quyền: “Vâng!”
Hắn lập tức rời khoang, dựa theo Tạ Tòng Diễm đề nghị, kêu mọi người tập trung dưới kho để hàng dưới đáy thuyền, hắn chỉ mang theo A Tùng và A Bách đứng ngay đầu thuyền sẵn sàng đón địch.
Vào đọc ở truyenhdt.com để ủng hộ b.à.c.ò.m
Thuyền nhỏ của Khấu Lẫm sắp tiếp cận thuyền của Giang Thiên Dữ, trong tiếng súng kíp có thể nghe được tiếng đao kiếm leng keng đánh giáp lá cà.
Hắn cầm ống kính Tây Dương trong tay, một đường đều quan sát Lục Thiên Cơ giao đấu với nữ nhân đeo mặt nạ, tìm hiểu võ công của nữ nhân kia. Trong tay ả là cây côn dài chừng một thước chỉ nhỏ bằng ngón út nhưng lại mềm dẻo tựa cành liễu, ả mượn lực đàn hồi chuyên gõ vào khớp xương của Lục Thiên Cơ. Hẳn là lúc so chiêu ả phát hiện xương cốt của Lục Thiên Cơ khác với người thường nên chỉ tấn công vào điểm yếu này. Mà Lục Thiên Cơ treo người trên cột buồm lăn qua lộn lại giống như trứng chọi đá, trước sau không thể thoát khỏi thế công của ả.
“Dừng!” Khấu Lẫm quát một tiếng. Tiểu Hà vội vàng ngừng tay chèo.
Khấu Lẫm giơ tay chỉ về bên trái: “Hướng về phía trái ba trượng.”
Tiểu Hà làm theo.
Khấu Lẫm lại chỉ: “Lui về phía sau bốn trượng.”
Tiểu Hà mau chóng chèo ngược lại.
Khấu Lẫm rốt cuộc vừa lòng: “Được rồi.”
Khi Tiểu Hà xăn tay áo chuẩn bị phi thân lên thuyền cùng Khấu Lẫm đại chiến một hồi với quân địch, thế nhưng lại thấy đại nhân nhà mình cầm lấy nỏ, dựng lên vọng sơn, đặt một mũi tên vào khung nỏ. Vọng sơn là một công cụ để nhắm cho chính xác, chỉ có trên nỏ chứ cung không có. Sử dụng cung toàn dựa vào nhãn lực, cho nên trước nay các loại binh khí Khấu Lẫm tu luyện chưa bao giờ dùng cung. Không sai, thị lực của hắn có chút vấn đề.
Lúc xưa khi hắn ở quân doanh, bởi vì tố giác đồng đội muốn sát hại thương đội nên bị thượng quan treo lên phơi nắng. Trong sa mạc ánh mặt trời gay gắt vô cùng, khi đó hắn đã bị lột một lớp da đồng thời đôi mắt bị bỏng rát. May mà di chứng không quá nghiêm trọng, thông qua tập võ hắn cũng luyện được tai thính mắt tinh, vẫn có thể nhìn rất xa. Chỉ là nếu nhìn chằm chằm một điểm nào đó hơi lâu một chút, trước mắt sẽ xuất hiện một ít chấm đen di động.
Đôi mắt bị thương còn mang đến cho hắn một chút phiền não nhỏ -- sự phân biệt màu sắc giảm đi rất nhiều, màu nhạt thì không sao, nhưng màu nào chói chang bắt mắt thì vào trong mắt hắn trở nên nhạt đi rất nhiều, chỉ ngoại trừ màu vàng kim mà thôi.
Khi hắn mới vào Cẩm Y Vệ, đi xét một nhà Hầu phủ, đồng liêu phát hiện lão Hầu gia ẩn giấu một kim khố ngầm. Khi hắn vừa bước vào căn hầm thì ánh vàng rực rỡ tràn ngập trong đôi mắt, mang lại cho hắn tác động cực đại...
“Đại nhân, chúng ta không lên thuyền?” Tiểu Hà thấy Khấu Lẫm không hề tính đứng dậy, dường như chỉ chuẩn bị dừng ở phía xa xa giương nỏ tương trợ.
“Đi lên làm gì? Oa nhân đánh với tín đồ tà giáo, ngươi muốn giúp bên nào? Huống chi bản quan mới vừa trúng cổ trùng, ngươi không nhận ra hiện giờ bản quan rất suy yếu?” Khấu Lẫm mắng hắn một hơi, đồng thời khởi động nỏ tiễn bắn một mũi tên về phía ngực của ả đeo mặt nạ.
Trên thuyền nhỏ bên kia, ả đeo mặt nạ cầm cây côn mềm như cành liễu đang muốn đập vào khuỷu tay Lục Thiên Cơ, nhạy bén cảm giác sau lưng có một mũi tên bắn lén đánh úp lại, vội vàng trốn tránh.
Lục Thiên Cơ nghiễm nhiên sắp chịu đựng không nổi, nhìn theo phương hướng mũi tên bay tới thấy con thuyền nhỏ với Khấu Lẫm phía xa xa. Khấu Lẫm che mặt, không phải vừa liếc mắt một cái đã nhận ra, nhưng nỏ tiễn trong tay thì hắn nhận thức. Khấu Lẫm một tay cầm nỏ, một tay đánh ra dấu hiệu. Lục Thiên Cơ hiểu ý, lập tức chuyển thủ thành công, rút ra ủng đao đâm vào đôi mắt ả kia.
Nữ nhân đeo mặt nạ biết mình bị nhắm vào, muốn rời khỏi cột buồm nhưng khổ nỗi Lục Thiên Cơ từng bước ép sát, mỗi một đợt tấn công đều khiến ả bị bại lộ trong tầm nhắm của Khấu Lẫm.
“Sức lực của ngài xác thật đã suy yếu.” Tiểu Hà thấy hắn bắn xong mười mấy mũi tên, cánh tay giương nỏ hơi có chút run, phải dùng một tay kia để đỡ khuỷu tay mới được, bất đắc dĩ nói, “Vậy sao ngài không đợi ở trên thuyền, để thuộc hạ và Tiểu Giang lại đây không phải được rồi?”
Khấu Lẫm nhắm chuẩn xong lại bấm cò, một mũi tên bay ra: “Ngươi tưởng bản quan không muốn?”
Hắn cần phải tự mình tới, bằng không làm thế nào có thể khiến Lục Thiên Cơ cảm động? Không cảm động thì làm thế nào thuyết phục hắn gia nhập Sở đảng? Không gia nhập Sở đảng thì lão Hồ li sẽ lấy mạng của hắn.
Tuy nhiên nếu chỉ tương trợ xa như vậy coi bộ có chút không đủ.
Khấu Lẫm suy nghĩ, hay là phải dùng đến đến khổ nhục kế? Thay hắn chặn một dao? Sau đó vừa hộc máu vừa nói chút lời lừa tình?
Diễn kịch vốn là thế mạnh của Khấu Lẫm hắn đây, nhưng từ năm trước bị lão Hồ li vạch trần, sau khi quỳ từ đường một đêm đã để lại bóng ma tâm lý cho hắn. Thật ra "Bóng ma tâm lý" vẫn chỉ đứng ở vị trí thứ hai, điều quan trọng nhất khiến Khấu Lẫm do dự chính vì nhớ tới Sở Dao đã từng nói, nếu hắn có mệnh hệ gì thì nàng sẽ khổ sở đến độ nào.
Hắn trầm ngâm cân nhắc một hồi lâu, sợ biến khéo thành vụng, lại sợ khống chế không được thế cục khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh. Rốt cuộc hắn bèn từ bỏ ý tưởng dùng khổ nhục kế, tiếp tục ngồi xếp bằng trên thuyền nhỏ cầm nỏ nhắm thẳng vào nữ nhân đeo mặt nạ trên cột buồm, phối hợp với Lục Thiên Cơ cực kỳ ăn ý.
Tiểu Hà ngồi phía sau Khấu Lẫm, giữ vững mái chèo điều khiển con thuyền nhỏ đồng thời cũng vận dụng nội công để cảm thụ xem có bất kỳ hơi thở lạ nào xuất hiện quanh mình, tránh bị người đánh lén.
Khấu Lẫm bắn ra một mũi tên nữa, bỗng nhiên cau mày, ném ống kính Tây Dương đặt trên đầu gối ra sau lưng: “Nhìn xem phía sau sao lại thế này.”
Hắn vừa nhận thấy sóng biển đột nhiên dồn dập hơn, chắc hẳn có con thuyền lớn đang đi vào vùng biển tới gần bọn họ.
Tiểu Hà tiếp nhận ống kính, quay đầu quan sát: “Là một chiến thuyền tuần tra của Đại Lương, từ phía Đông lại đây, có lẽ thấy nơi này lửa đạn bốc lên nên mới tới, tuy nhiên lại chạy về hướng thuyền Cẩm Y Vệ...”